Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 576
Cập nhật lúc: 2025-06-15 16:50:43
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
576. Nhỏ m.á.u nghiệm thân
Một lúc sau, gia chủ Hoàng Phủ rốt cuộc cũng tới.
Ban đầu hắn thấy một đám người xúm xít tụ tập, còn tưởng có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra. Kết quả vừa bước tới gần, mới phát hiện cả bọn đang vây quanh Phượng Khê cười nói ríu rít như đi chợ, không khí náo nhiệt chẳng khác nào tiệc mừng năm mới.
Ánh mắt lại đảo sang bên kia, thấy Cảnh Viêm đang đứng im phăng phắc, mặt lạnh như tiền, không nói một câu.
Gia chủ Hoàng Phủ: "..."
Không nói rõ, còn tưởng hôm nay là ngày Phượng Khê chính thức nhận tổ quy tông nữa ấy chứ? !
Hắn sải bước đi đến bên cạnh Cảnh Viêm, vỗ vai đầy thâm ý: "Viêm Nhi, theo ta một chút."
Hắn cố tình chọn cho Cảnh Viêm một bộ đồ đỏ rực rỡ, mong tẩy bớt khí chất âm u quanh người nó. Giờ nhìn lại, cũng tạm tạm, xem như có chút hiệu quả.
Đứa nhỏ này nhìn qua cũng sáng sủa lanh lợi, nếu mà tính tình chịu mở lòng một tí nữa thì đúng là không chê vào đâu được.
Cả đám thấy gia chủ đến, lập tức im bặt, ngoan ngoãn như gà con đứng sắp hàng.
Phượng Khê và Cảnh Viêm bước ra hành lễ với gia chủ Hoàng Phủ. Nói về lễ nghĩa thì bọn họ làm đúng bài bản, không ai bới móc ra được điểm nào.
Gia chủ Hoàng Phủ cười tươi như gió xuân: "Không cần đa lễ, các ngươi đứng qua một bên xem lễ là được rồi."
Câu này lọt tai Quân Văn thì chẳng có gì lạ, nhưng đến tai Phượng Khê lại thấy ẩn ý đầy rẫy.
Dịch đại khái là: Các ngươi không phải người nhà Hoàng Phủ, chỉ là tới hóng hớt thôi, đừng có giành spotlight, biết điều thì đứng yên coi cho vui!
Tuy nhiên, nàng giả vờ nghe không hiểu, ngoan ngoãn đứng sang bên quan sát lễ nghi.
Gia chủ Hoàng Phủ xem đồng hồ, ra hiệu cho Hoàng Phủ Văn Liêm bắt đầu nghi thức.
Hoàng Phủ Văn Liêm là đại trưởng lão của Hoàng Phủ thế gia, kiêm chức nhiều lắm, trong đó có cả việc chủ trì các nghi thức kiểu này.
Sau vài lời khách sáo mang tính nghi thức, hắn lấy ra một khối ngọc bài.
Phượng Khê vừa nhìn đã nhận ra, chính là cái ngọc bài mà quản gia Lương Tam Quý từng mang đến Huyền Thiên Tông.
Lúc đó hắn bảo Cảnh Viêm nhỏ m/áu nhận thân, kết quả bị Cảnh Viêm từ chối thẳng thừng.
"Viêm Nhi," Văn Liêm nói, "Đây là ngọc bài kiểm tra huyết mạch của Hoàng Phủ thế gia. Con nhỏ một giọt m/áu lên, nếu đúng là người nhà họ Hoàng Phủ, ngọc bài sẽ chuyển đỏ toàn thân. Còn nếu không, nó sẽ chẳng đổi màu gì hết."
Cảnh Viêm vẫn đứng im như tượng, ánh mắt lại chuyển sang Phượng Khê, ý tứ rõ rành rành: Việc của gia đình, ta không có hứng, giao cho người xử lý.
Văn Liêm nhìn mà muốn ngất: trong bụng nghẹn cả khối khí!
Ngươi dù sao cũng là cháu đích tôn của gia chủ Hoàng Phủ, ít nhất cũng phải có chút chính kiến đi chứ? Đừng có chuyện gì cũng đẩy cho người ta!
Đúng lúc này, Phượng Khê bước tới.
"Đại trưởng lão, lần trước Lương Tam Quý tới Huyền Thiên Tông, cũng cầm chính khối ngọc bài này đúng không?"
Hoàng Phủ Văn Liêm gật đầu: "Không sai, là nó đấy."
Phượng Khê cười hì hì, giọng hạ thấp nhưng đủ để mọi người nghe rõ:
"Đại trưởng lão, có vài lời ta không tiện nói thẳng, ta đành nói bóng gió chút nha!
Lần trước Lương Tam Quý tới chỗ bọn ta, trời ơi cái dáng đi oai phong phải biết!
Lại còn khoe khoang sau lưng có chỗ dựa vững chắc cơ mà, là… à thì… cái người mà ai ai cũng biết rõ ấy, người không muốn nhất để Tứ sư huynh ta nhận tổ quy tông ấy. Ai trong lòng chẳng hiểu?
Nên ta mới hơi hơi lo, nhỡ cái ngọc bài này bị người ta giở trò thì sao?"
Hoàng Phủ Văn Liêm: "..."
Lời này của ngươi... thiếu điều đọc thẳng tên họ người ta ra rồi còn gì mà gọi là mập mờ nữa?!!
Chẳng phải ngươi đang muốn nói tới phu nhân Hàn Liên Y của Hoàng Phủ Thanh Xuyên đấy à?!!
Hắn nhịn tức, cố giữ bình tĩnh mà nói:
“Ngươi lo quá rồi, cái ngọc bài này đã được gia chủ và ta kiểm tra qua, không có vấn đề gì cả.”
Phượng Khê chần chừ một chút, rồi từ tốn nói:
“Đại trưởng lão, không phải ta không tin các ngài, chỉ là ta không muốn để Tứ sư huynh ta ôm rơm rặm bụng, chuốc họa không đâu.
Vậy đi, hay là ngài nhỏ m/áu thử trước một cái, nếu ổn thì để Tứ sư huynh ta thử sau.”
Hoàng Phủ Văn Liêm: "..."
Lễ phép của ngươi để ở đâu vậy hả?!!
Nếu không phải vì những chuyện trước đó, chắc lão đã vung tay tát cho Phượng Khê bay luôn khỏi đại điện!
Nhưng giờ thì khác, trong lòng lão cũng thấy hơi... rén, không dám tùy tiện ra tay.
Cố đè nén cơn tức, lão phất tay gọi một đệ tử Hoàng Phủ gia tới, ra hiệu lấy giọt má/u nhỏ lên ngọc bài.
Ngọc bài lập tức phát sáng đỏ lòm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-576.html.]
“Lần này ngươi yên tâm rồi chứ?!”
Phượng Khê lúc này mới gật đầu, ra hiệu cho Cảnh Viêm có thể thử.
Cảnh Viêm nhỏ m/áu lên ngọc bài, kết quả cũng là ánh đỏ bừng sáng.
Dù là kết quả đã nằm trong dự đoán, nhưng gia chủ Hoàng Phủ vẫn rất đỗi vui mừng, đập tay lên vai Cảnh Viêm thật lực.
“Tốt! Rất tốt! Từ giờ đổi tên thành Hoàng Phủ Viêm luôn đi!”
Cảnh Viêm khẽ gật đầu: “Được.”
Nếu là hồi xưa, chắc chắn hắn chẳng đời nào chịu nhận.
editor: bemeobosua
Nhưng hiện tại thì khác, được Phượng Khê "tẩy não" suốt ngày suốt đêm, hắn cũng biết xoay chuyển tình thế rồi.
Mấy người các ngươi thích gọi ta là gì thì cứ gọi, chứ ta về Bắc Vực rồi thì vẫn là Cảnh Viêm thôi!
Lúc này, Hoàng Phủ Văn Liêm cao giọng hô lớn:
“Dâng gia phả! Quỳ xuống!”
Cả đám người lục tục quỳ rạp một lượt.
Cảnh Viêm do dự nhìn Phượng Khê, thấy nàng không có ý định làm gì đặc biệt, cũng lẳng lặng quỳ theo.
Phượng Khê với Quân Văn vốn không phải người Hoàng Phủ gia, nên dĩ nhiên không cần quỳ, cứ thản nhiên đứng bên cạnh.
Dù sao nếu đứng lẫn trong đám người rồi không quỳ theo thì lại khó xử hơn.
Lúc này, gia chủ Hoàng Phủ từ đường bên trong bước ra, hai tay trịnh trọng nâng quyển gia phả tổ truyền.
Phượng Khê nhìn kỹ mới thấy quyển gia phả này làm bằng da thú, nhìn qua đã thấy có tuổi, vì... nó còn được bọc bằng bao tương (loại giấy dầu chống ẩm).
Gia chủ mở gia phả, đang chuẩn bị ghi tên Cảnh Viêm vào thì…
Phượng Khê đột ngột cất tiếng:
“Gia chủ Hoàng Phủ, khoan đã!”
Gia chủ mặt sầm lại, trong lòng đã không vui, nhưng vẫn gượng hỏi:
“Chuyện gì nữa?”
Phượng Khê thản nhiên:
“Ta chỉ muốn hỏi ngài tính ghi tên Tứ sư huynh ta vào gia phả thế nào? Là con trưởng của Hoàng Phủ Thanh Xuyên hả?”
Gia chủ cau mày: “Dĩ nhiên không phải. Là con thứ.”
Phượng Khê sửng sốt:
“Con thứ? Không phải hắn là con cả sao?!
Ta nhớ Đại trưởng lão từng nói, Hoàng Phủ Thanh Xuyên lúc trước đã thành thân bái đường với Diệp Thanh Thanh, vậy thì Diệp Thanh Thanh rõ ràng là chính thất phu nhân!
Sau này cưới ai đó chẳng qua là... kế thất thôi mà?!”
Hoàng Phủ Văn Liêm: “…”
Biết ngay là không nên nhiều lời với nha đầu này, giờ thì sao? Nó vừa đào hố, vừa nhét ta vô chôn sống rồi đây này!
Gia chủ Hoàng Phủ cũng đang rủa thầm Hoàng Phủ Văn Liêm trong lòng, già đầu rồi mà còn nói nhiều như mấy bà tám! Cái gì cũng đem kể hết cho con bé ranh kia biết, ngươi không biết giữ mồm giữ miệng à?!
Vừa oán, lão vừa đáp lời Phượng Khê:
“Chuyện này bên trong có nội tình khác. Hàn Liên Y mới là chính thê của Thanh Xuyên. Còn Diệp Thanh Thanh chỉ là thiếp thôi.
Xong việc nhập gia phả rồi, ta sẽ tìm lúc thích hợp nói rõ mọi chuyện với Viêm Nhi.”
Phượng Khê nháy mắt liên tục:
“Thực ra ngài không nói thì ta cũng đoán ra đại khái rồi. Cũng chỉ là vấn đề lợi ích mà thôi.
Tứ sư huynh ta, mẹ là Diệp Thanh Thanh, con gái chưởng môn của một môn phái nho nhỏ, còn thúc thúc của Hàn Liên Y lại là Phong chủ Trường Sinh Tông, một đại phái to tổ chảng.
So với thế tục thì cũng giống y như việc gả công chúa vậy thôi. Cha của Tứ sư huynh chẳng qua là phò mã nhập trạch!
Nếu mai này Tứ sư huynh kế thừa gia nghiệp, thì Hoàng Phủ thế gia rất có thể thành phụ thuộc của Trường Sinh Tông.
Còn nếu đổi lại là Diệp Thanh Thanh thì khác, nàng tuy không có bối cảnh gì to tát, nhưng chỉ bằng khả năng tự giữ vững môn phái, nuôi lớn hài tử, đã đủ chứng minh nàng là nữ tử vừa có gan vừa có mưu.
Loại phụ nữ như thế, không ô dù, nhưng bản lĩnh đầy mình, mới xứng làm chính thê, làm chủ mẫu tộc trưởng đấy!
Cho nên ta thực sự không hiểu nổi quyết định năm đó của ngài. Chẳng phải đang bỏ ngọc trai mà đi chọn cá ch/ết sao?!”
Gia chủ Hoàng Phủ: “…”
Ta có hỏi ngươi đâu?! Ngươi là ai mà đứng đây giảng đạo lý cho ta thế hả?!