Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 577

Cập nhật lúc: 2025-06-15 16:50:45
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

577. Chuyện của ta, tiểu sư muội ta có thể toàn quyền làm chủ.

Lời này vừa dứt, Phượng Khê lập tức khiến không khí hiện trường náo động hẳn lên.

Rất nhiều người nghe xong thấy cũng… không hẳn là không có lý.

Dù sao thì, Hàn Liên Y cứ rảnh là chạy về Trường Sinh Tông như về nhà mẹ đẻ. Con trai bà ta, Hoàng Phủ Diệu, từ nhỏ đã lớn lên ở Trường Sinh Tông, tình cảm dành cho nhà họ Hoàng Phủ có khi còn thua Trường Sinh Tông là cái chắc.

Nói trắng ra, sau này nếu hắn thật sự lên làm gia chủ nhà họ Hoàng Phủ, thì cái nhà này mang họ gì cũng chưa chắc đâu nha.

Ngay cả Hoàng Phủ Yến cũng cảm thấy lời Phượng Khê có lý. Bình thường nàng vốn đã chẳng ưa gì bà đại bá mẫu Hàn Liên Y kia, bởi vì người ta lúc nào cũng vênh mặt lên trời, dáng vẻ cao cao tại thượng.

Gia chủ nhà họ Hoàng Phủ thấy cảnh này thì sắc mặt lập tức tối sầm.

Phượng Khê rõ ràng đang cố tình gây sự!

editor: bemeobosua

Hắn còn đang định mở miệng thì Phượng Khê đã nhanh miệng hơn:

“Ngài muốn chọn ai làm con dâu thì liên quan gì đến ta, nhưng mà dù là Nhân tộc Bắc Vực hay Yếm tộc, Ma tộc, cũng chưa từng nghe nói có cái chuyện trưởng tử biến thành thứ tử cả.

Tứ sư huynh ta không thể nào biến thành con thứ của nhà họ Hoàng Phủ các người. Đó là sỉ nhục mẹ hắn, là xúc phạm cả thân phận hắn!

Nếu hắn thật sự dùng danh nghĩa ‘thứ tử’ để nhập gia phả, thì hắn là đồ bất hiếu!

Mà đừng trách ta nói lời khó nghe, bất cứ gia tộc nào lập từ đường, sinh con đẻ cháu cũng là chuyện lớn. Huống hồ, Tứ sư huynh ta là trưởng tử đàng hoàng của Hoàng Phủ Thanh Xuyên!

Dựa vào tình lý mà nói, hắn phải có mặt ở đây, chuyện gì khác cũng không thể lớn bằng chuyện này.

Vậy mà hôm nay bọn họ không thèm đến, nghĩa là sao?

Nghĩa là Hoàng Phủ Thanh Xuyên sợ vợ! Không dám vác mặt đến trong tình cảnh như thế này!

Sợ vợ thì không sao. Nhưng sợ tới mức bỏ mặc con ruột, ngay cả tổ tông cũng không dám thắp hương, vậy thì... quá là bất nhân bất nghĩa bất trung bất hiếu!

Còn Hàn Liên Y thì… miễn bàn. Bà ta là hạng người gì, ai cũng rõ như ban ngày rồi.

Nếu Tứ sư huynh ta phải lấy thân phận thứ tử để sống tiếp trong nhà các người, vậy thì cuộc đời hắn về sau còn có gì để trông mong?

Mọi người ở đây chắc cũng hiểu rõ cả thôi ha?

Cho nên, trừ phi là nhập gia phả với thân phận trưởng tử, còn không, ta lập tức mang Tứ sư huynh về Bắc Vực!”

Toàn trường lại một lần nữa bùng nổ.

Dù Hoàng Phủ Thanh Xuyên năm xưa yêu đương mù quáng, nhưng danh tiếng trong tộc những năm gần đây cũng không đến nỗi nào, nhất là sau khi sinh được một đứa con thiên tài.

Nhưng giờ nghe Phượng Khê nói, cái này chẳng khác nào tố cáo hắn là tên bất nhân bất nghĩa bất trung bất hiếu đệ nhất thiên hạ!

Hoàng Phủ Yến nhìn Phượng Khê bỗng thấy… dễ nhìn hẳn ra.

Nàng vẫn luôn cảm thấy cha mình hợp làm gia chủ hơn đại bá. Đại bá thì ngoài chuyện cưới được cô vợ có chỗ dựa ra, chả ra cái thể thống gì hết!

Chỉ tiếc là cha nàng nhát gan, chưa từng có ý định tranh giành.

Gia chủ Hoàng Phủ gia tức đến mặt tái mét!

Hắn thật sự không nhịn được nữa, gào lên:

“Phượng Khê! Ngươi quá đáng lắm rồi đấy! Đây là chuyện nhà chúng ta, ngươi xen vào làm cái gì hả?!”

Nếu không phải vì nơi này là từ đường, lại thêm thân phận của Phượng Khê hơi bị nhạy cảm, thì hắn đã sớm cho nàng ăn tát cho bõ ghét.

Phượng Khê ung dung hành lễ với hắn rồi nói:

“Gia chủ Hoàng Phủ, ta biết hôm nay ta có hơi quá tay.

Nhưng sư phụ ta đã căn dặn kỹ càng, nhất định phải bảo vệ Tứ sư huynh thật tốt. Vậy nên ta không thể khoanh tay đứng nhìn.

Ta chỉ nói lại một câu: Nếu là trưởng tử thì nhập gia phả. Còn không, thì thôi.

Dù ngài có đập chế/t ta tại chỗ, ta cũng chỉ nói vậy thôi.”

Cảnh Viêm, người vốn đang quỳ, bỗng đứng phắt dậy, chắn trước mặt Phượng Khê.

Đôi mắt hắn đỏ ngầu, nhìn chằm chằm gia chủ Hoàng Phủ gia:

“Chuyện của ta, tiểu sư muội ta có thể toàn quyền làm chủ.

Nàng bảo ta nhập gia phả thì ta nhập.

Nàng không cho nhập, thì từ nay về sau ta vẫn là Cảnh Viêm!”

Gia chủ suýt thì nổ phổi:

“Đồ nghịch tử!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-577.html.]

Không dám động vào Phượng Khê, hắn dồn hết tức giận đè lên người Cảnh Viêm.

Dưới uy áp khủng khiếp, Cảnh Viêm lập tức phun ra một ngụm m/áu.

Lần này, Phượng Khê không nhịn nổi nữa.

Nàng kéo Cảnh Viêm về sau lưng mình, trừng mắt nhìn gia chủ:

“Hôm qua lần đầu gặp ngài, ta còn tưởng ngài là bậc cao nhân khí độ bất phàm.

Không ngờ hôm nay ngài lại khiến ta thất vọng tới cực điểm!

Ta biết lời mình khó nghe, nhưng ngài thử nghĩ kỹ lại đi, ta nói có gì sai không?

Ngay cả người phàm còn biết: đời sau quá đông dễ loạn nhà, lắm con cháu mà không phân rõ thứ tự là đại họa. Chẳng lẽ ngài không biết?

Chuyện năm xưa thế nào ta không dám bàn. Nhưng hôm nay cháu trai ngài, gương mặt hao hao giống ngài, đang đứng ngay trước mặt ngài!

Chẳng lẽ ngài không thấy chút nào đau lòng sao?

Không ai biết hắn từng trải qua những gì, mới trở thành người trầm mặc như hôm nay. Nhưng có một điều chắc chắn: hắn đã phải chịu rất nhiều tổn thương.

Mà những tổn thương ấy, do ai gây ra?

Đúng, Hoàng Phủ Thanh Xuyên vì tư lợi mà không có chính kiến. Nhưng trách nhiệm thực sự... nằm ở trên vai ngài!

Cháu ruột của ngài, lại là trưởng tôn, bị ngài bỏ mặc tới mức đó!

Nửa đêm ngài không hề thấy áy náy chút nào sao?

Đã vậy còn nỡ ra tay với hắn, ngay trước mặt tổ tiên Hoàng Phủ gia?

Ngài không thấy... hổ thẹn sao?”

Nói tới đây, giọng Phượng Khê đã bắt đầu nghẹn ngào. Tuy trong đó có vài phần "diễn xuất", nhưng cũng thật sự thương cho số phận lên voi xuống chó của Tứ sư huynh nhà mình.

Mẹ ruột thì c/hết, cha thì là đồ vứt đi, gia gia thì không thèm nhìn mặt. Lại còn bị Phệ Hồn Châu cắn xé nguyên thần từng ngày, tính mạng mong manh như chỉ mành treo chuông.

Quá khổ!

Cảnh Viêm cắn chặt môi, nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má.

Hắn đã rất lâu rồi không khóc.

Nhưng khoảnh khắc này, rốt cuộc không kìm được… một lần mềm lòng.

Hắn cũng không phải cảm thấy bản thân mình thảm thương gì cho cam, mà là càng nghĩ càng thấy… mình không xứng với những gì tiểu sư muội đã làm cho!

Hắn có tài cán, đức hạnh gì để nàng phải liều mình bảo vệ như thế?

Cho dù có đem cả cái mạng này dâng cho nàng, e là vẫn chưa đủ đền đáp!

Lúc này, Phượng Khê nghiêm mặt nói với Cảnh Viêm:

“Tứ sư huynh, quỳ xuống cho muội!”

“Huynh cứ hỏi tổ tông Hoàng Phủ gia đi, hỏi cho ra nhẽ: Huynh có phải là con cháu ruột thịt của họ không? Có đúng là dòng dõi chính tông nhà bọn họ không?”

“Thế thì vì sao từ nhỏ huynh lại phải sống trôi dạt đầu đường xó chợ, khổ sở đủ đường?”

“Vì sao huynh phải cắn răng chịu đựng cái sự bất công trời đánh như thế này?”

“Nếu bọn họ trên trời có linh thiêng, thì phải trả lại cho huynh một cái công đạo!”

Cảnh Viêm nghe xong, liền quỳ phịch xuống đất, nhắc lại từng lời từng chữ Phượng Khê vừa nói.

Giọng hắn không to, không gào, cũng chẳng đứt quãng gì, nhưng ai nghe cũng thấy xót xa không chịu được, cái đứa nhỏ này sao mà khổ vậy trời!

Trong lòng bao người bỗng dưng nổi lên một chút trách móc âm thầm đối với gia chủ Hoàng Phủ.

Ai cũng nghĩ: Ông chẳng qua là sợ cái lão bà Hàn Liên Y kia thôi, chứ nếu không thì sao lại không dám nhận Cảnh Viêm là trưởng tử?

Ngay cả Hoàng Phủ Văn Liêm cũng có phần mềm lòng. Thật ra cho Cảnh Viêm cái danh "trưởng tử" cũng chẳng chế/t ai cả.

Trưởng tử thì đã sao? Có phải cứ trưởng tử là chắc chắn sẽ làm gia chủ đâu? Cùng lắm cho hắn cái danh, cũng coi như bù đắp tội nghiệt năm xưa.

…Ừm, nhưng mà miệng hắn vẫn dính bầu (nên không tiện nói).

Còn gia chủ Hoàng Phủ thì sắc mặt biến liên hồi như đèn giao thông.

Từ lúc ông ta ngồi lên cái ghế gia chủ tới nay, chưa từng có ngày nào mất mặt như hôm nay!

Tất cả đều tại nha đầu ch/ết tiệt tên Phượng Khê kia!

Ông ta lập tức quay ra oán giận Hoàng Phủ Văn Liêm: Đưa Cảnh Viêm về là được rồi, ai bảo ông tiện tay mang theo cả cái đồ nghịch tử hỗn đản kia làm gì?

Đây không phải là tự dắt sói vào nhà thì là gì?!

Ông ta tạm thời chọn cách "quên mất" rằng trước đó chính Hoàng Phủ Văn Liêm từng nhắn ông: "Mua một tặng hai", và lúc ấy ông còn khen lấy khen để: "Ngươi đúng là biết làm việc!"

Loading...