Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 578

Cập nhật lúc: 2025-06-15 16:50:47
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

578. Có thể da mặt dày sóng vai với nàng, người như vậy trên đời không nhiều.

Hoàng Phủ gia chủ một bên âm thầm nguyền rủa Hoàng Phủ Văn Liêm không ra gì, một bên thì lật não tìm đường xoay.

Hắn đâu có muốn nhận Cảnh Viêm làm trưởng tử thật.

Thứ nhất, bên Hàn Liên Y khó mà giải thích cho trôi. Tuy không hẳn sợ vị thúc thúc kia, nhưng cũng phải nghĩ cho đại cục.

Thứ hai, hắn vốn đặt kỳ vọng vào Hoàng Phủ Diệu, không muốn vì chuyện này khiến con trai ruột trở mặt.

Thứ ba, mất mặt!

Phượng Khê vừa tuôn một tràng dài, hắn mà đổi ý theo thì khác nào tự vả?

Thế nên, hắn bước lên "đỡ" Cảnh Viêm.

Nói đỡ thì cho sang mồm, thật ra là túm. Tu vi Cảnh Viêm với Hoàng Phủ gia chủ chênh lệch cả một trời một vực, có muốn vùng cũng không thoát.

"Viêm Nhi à, tổ phụ biết con chịu uất ức, nhưng chuyện năm đó rối ren lắm, nói cho cùng thì Hàn Liên Y mới là chính thất.

Con cứ yên tâm, tuy trên gia phả ghi là thứ tử, nhưng tài nguyên đãi ngộ đều sẽ theo chuẩn trưởng tử, không thiếu phần nào cả.

Con là đứa hiểu chuyện, chắc chắn sẽ không làm khó tổ phụ, phải không nào?"

Cảnh Viêm lần này không buồn liếc sang Phượng Khê, chỉ nhìn chằm chằm Hoàng Phủ gia chủ, rồi khẽ cong môi cười nhạt.

Nụ cười đó làm lòng người run rẩy, cả gia chủ cũng hơi chột dạ.

"Ngài chắc chưa nghe, con xưa nay không giỏi hiểu chuyện đâu.

Bằng không sư phụ con đã chẳng sai tiểu sư muội làm hộ vệ riêng cho con rồi.

Ngài đã tiếc cái danh trưởng tử, thôi thì khỏi ghi tên con vào gia phả cũng được.

Còn mấy cái đãi ngộ tài nguyên, con không cần, mà có cho con cũng chịu không nổi."

Hoàng Phủ gia chủ trong lòng tức sôi, nhưng ngoài mặt vẫn cười gượng:

"Ta đã nhắn tin cho ngoại tổ phụ của con rồi, nghe tin con trở về ông ấy mừng lắm, chắc vài hôm nữa sẽ tới.

Ông ấy cũng không để tâm chuyện con là thứ tử, con là bề dưới, đừng chấp mấy chuyện lắt nhắt."

Câu này nghe thì có vẻ nhẹ nhàng, nhưng thực chất là đe dọa. Nếu Cảnh Viêm không nghe lời, thì ngoại tổ hắn sẽ lãnh hậu quả.

Phượng Khê ở bên nghe liền rủa thầm: “Đồ tiểu nhân hèn hạ!”

Rồi nàng dùng thần thức nói với Mộc Kiếm:

"Không phải ngươi khoái nhất làm trò à? Giờ tới lượt ngươi biểu diễn rồi đấy!

Tí ngươi kiếm cách làm mấy thanh linh kiếm phát rồ lên, ta sẽ đẩy sóng làm văn."

Mộc Kiếm lập tức khí thế hừng hực:

"Yên tâm! Mấy trò này ta rành lắm!"

Phượng Khê giao việc xong thì nhếch mép:

"Hoàng Phủ gia chủ, ngay trước bài vị tổ tiên mà đem cháu trai ra hăm dọa, ngài không sợ tổ tiên nhà ngài đội mồ dậy hỏi tội à?!"

Hoàng Phủ gia chủ nghe xong tức muốn phun m/áu, vừa định nổi trận lôi đình thì...

ẦM!

Không ít linh kiếm trong phòng đột nhiên rung bần bật, vù vù kêu vang. Ngay cả thanh kiếm truyền thừa treo trong từ đường cũng bắt đầu run như lên cơn động kinh!

Đây là thanh kiếm của vị gia chủ đời đầu, biểu tượng truyền thừa và niềm tự hào tổ tông của cả Hoàng Phủ gia.

Hoàng Phủ gia chủ phản ứng đầu tiên: “Chẳng lẽ là Cảnh Viêm triệu hồi Thương Khung Kiếm?”

Nhưng không! Cảnh Viêm đứng trơ ra đó, chẳng gọi kiếm gì hết. Thương Khung Kiếm cũng chẳng đủ đẳng cấp để gây chuyện với kiếm truyền thừa.

Vậy rốt cuộc là chuyện quái gì đây?

Lúc này, Quân Văn khẽ thì thầm:

"Không lẽ... tổ tiên thật sự hiển linh rồi hả? Nổi giận thật rồi?!"

Câu nói nghe như thầm nhưng đủ to để tất cả đều nghe thấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-578.html.]

Cả căn phòng lập tức im phăng phắc, rồi...

“Rầm!” – Thanh kiếm truyền thừa rơi cái “bụp” xuống đất, bay thẳng tới đập vào bài vị tổ tông trên cao.

“Cạch!” – Một bài vị rơi xuống, đập trúng cái dưới.

“Cạch cạch cạch...” – Như domino, bài vị rơi loảng xoảng đầy đất!

Tất cả mọi người sợ đến đờ đẫn.

editor: bemeobosua

Phượng Khê nói không sai, tổ tiên thật sự nổi giận rồi!

Cả đám quỳ rầm rầm, thành kính chưa từng có.

Hoàng Phủ gia chủ cũng quỳ.

Trong lòng hắn rối như tơ vò: “Chẳng lẽ ta thực sự làm sai? Nhưng ta cũng chỉ vì gia tộc mà thôi mà!”

Giữa lúc đang tự vấn, Hoàng Phủ Văn Liêm lên tiếng:

"Gia chủ, chuyện xưa dù có phức tạp, nhưng Thanh Xuyên với Diệp Thanh Thanh từng bái đường thành thân, để Viêm Nhi lên làm trưởng tử cũng không sai đâu."

Ba trưởng lão, bốn trưởng lão, năm trưởng lão đồng loạt gật đầu.

Chỉ có nhị trưởng lão là im thin thít.

Hoàng Phủ gia chủ thấy vậy, chỉ có thể thở dài thỏa hiệp.

Tổ tiên nổi giận, trưởng lão không ủng hộ, người khác càng phản đối, hắn mà còn cố chấp thì chẳng khác gì tự đào hố.

"Hối hận quá!"

Giá như sớm biết thế này, cầm cuốn gia phả lên là viết tên luôn, khỏi để Phượng Khê múa mép!

Dù lòng trăm phần ảo não, nhưng hắn cũng là người từng trải, liền cười gượng:

"Ta đâu có không muốn nhận Viêm Nhi làm trưởng tử? Con nó giống ta như đúc, không thương sao được chứ!

Chẳng qua ta sợ mọi người dị nghị nên mới không dám mở lời.

Giờ mọi người đều đồng thuận, vậy thì không có gì để nói nữa, từ nay Viêm Nhi chính là trưởng tử của Thanh Xuyên!"

Phượng Khê đứng bên vỗ tay trong bụng: "Khâm phục! Dày mặt đến độ sóng cũng không vỗ nổi!"

Hoàng Phủ gia chủ nói dối không chớp mắt xong, đứng lên viết tên Cảnh Viêm vào gia phả: “Trưởng tử.”

Trong lòng hắn lại rít gào: "Hàn Liên Y mà biết, thế nào cũng làm loạn cho coi! Nhưng kệ! Lúc đó đổ hết lên đầu Phượng Khê là xong! Muốn đánh muốn mắng, đi tìm nó!"

Gia phả viết xong, theo nghi thức thì Cảnh Viêm phải vào từ đường dập đầu bái tổ.

Nhưng giờ không bái được, bài vị rơi tứ tán, phải "mời" lên lại mới xong.

Mà chuyện "mời bài vị", chỉ có gia chủ làm được.

Hoàng Phủ gia chủ bước vào từ đường, bước đi nặng trịch, trông còn thê lương hơn cả gió rít bên bờ nước lạnh.

Phượng Khê nhìn mà suýt bật cười: "Chỉ là mời bài vị thôi, có cần bi thảm thế không?"

Lúc này, Hoàng Phủ gia chủ quỳ rạp xuống, trịnh trọng nói:

"Hoàng Phủ thế gia đời thứ năm mươi tám, gia chủ Hoàng Phủ Văn Trọng, cúi xin tiên tổ thứ tội!"

Dập đầu ba cái, hắn cẩn thận đặt bài vị tổ tiên đời đầu lên hàng đầu tiên...

Rồi tiếp tục quỳ, tiếp tục "mời" bài vị đời thứ hai, đời thứ ba…

Phượng Khê đứng ngoài nhìn: (✧◡✧)

Thì ra “mời” một cái bài vị thôi mà cũng phải dập đầu ba cái à!

Chờ đến khi mời hết đám bài vị này lên, trán của gia chủ Hoàng Phủ mà không đập đến chảy m/áu thì mới là lạ đấy!

Thật là hả giận mà!

Nàng cảm thấy màn này đúng là khiến người ta khoái chí vô cùng, cho dù không phải vì thay Tứ sư huynh xả giận, nàng cũng hoàn toàn thích thú khi xem cảnh tượng này.

Dù sao thì, với một kẻ từng bị mưa dội như nàng, việc yêu thích nhất chính là thấy người khác cũng bị ướt như chuột lột y chang mình.

Loading...