Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 579
Cập nhật lúc: 2025-06-15 16:50:50
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
579. Hạnh phúc đúng là chuyện tương đối mà!
Sáng sớm hôm đó, Hoàng Phủ gia chủ bắt đầu "mời" từng cái bài vị lên bàn thờ, cứ thế đập đầu lia lịa cho đến tận lúc mặt trời xuống núi.
Không chỉ lạy, mà còn phải xin lỗi rối rít!
Thế nên đến giờ, không chỉ trán ông ta má/u me be bét, mà giọng cũng khản đặc như vịt đực vỡ tiếng.
Phượng Khê đứng bên xem mà lòng dâng trào cảm xúc: so với kiểu trả góp từng đợt như nàng, thì loại một lần trả hết cả vốn lẫn lãi như lão Hoàng Phủ đúng là quá bi thương.
Ít ra nàng còn chưa thảm đến mức như ông ta!
Quả nhiên, hạnh phúc là phải so sánh mới thấy, có đối lập mới vui lòng!
Mộc Kiếm đơn giản thì đắc ý đến tận trời xanh!
"Chủ nhân, ngươi nói xem lần này ta biểu hiện thế nào?"
"Không chỉ hoàn thành nhiệm vụ ngươi giao, mà ta còn làm vượt chỉ tiêu luôn đó nha!"
"Ta nắm lực đạo chuẩn không cần chỉnh, nhẹ thì kiếm truyền thừa rơi không nổi, mạnh thì một phát nát luôn cái bài vị!"
"Chỉ có đúng cái mức độ ‘vừa vặn’ này mới tạo ra hiệu ứng ‘lốp bốp, vỡ tan từng mảnh’ như vậy nha!"
"Chính ta cũng suýt mê ch/ết bởi chính mình đó chớ!"
"Ta thiệt sự là quá trâu bò! Quá xuất sắc!..."
Nó còn đang hăng say độc thoại thì chợt phát hiện, chủ nhân nhà nó đã lẳng lặng... cắt đứt liên kết thần thức rồi.
Mộc Kiếm: “...???”
Kiếm thì phải hướng về phía trước, ngươi quay lưng đi vậy là sao hả? Còn chút đạo lý nào không!
Phượng Khê căn bản lười nghe nó lảm nhảm, ánh mắt từ đầu tới cuối vẫn không rời khỏi Cảnh Viêm, nàng sợ hắn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Lúc này, sau bài học “m/áu và nước mắt”, Hoàng Phủ gia chủ không dám treo kiếm truyền thừa lên tường nữa, mà cung kính đặt thẳng lên bàn thờ tổ tiên.
Dù có rớt cũng không đập trúng bài vị, ông ta sống ch/ết gì cũng không muốn trải qua cảnh tượng vừa rồi thêm lần nào nữa!
Giọng khàn đặc, ông ta nói với Cảnh Viêm:
"Viêm Nhi, theo ta vào lạy tổ tông!"
Cảnh Viêm gật nhẹ, theo gia chủ bước vào từ đường.
Phượng Khê vẫn dõi theo từng bước, cảnh giác cao độ, như thể sợ Cảnh Viêm tự nhiên trúng sét hay rơi hố.
Nàng cũng muốn vào trong, nhưng dù gì náo loạn cũng phải có điểm dừng. Ngay cả các đại trưởng lão còn không có tư cách bước chân vào, huống hồ nàng chỉ là người ngoài.
Hoàng Phủ gia chủ đứng trước linh vị tổ tiên, bắt đầu đọc một tràng văn vẻ hoa mỹ, đại ý là nhà có hậu nhân ưu tú, nay đưa đến cho tổ tiên ngó qua, mong tổ tiên thương xót phù hộ.
Nói xong, Cảnh Viêm dập đầu ba cái.
Ngay khoảnh khắc đó, toàn thân hắn có ánh sáng mờ mờ lượn lờ!
Hắn hơi sững người, rồi lập tức khoanh chân ngồi xuống nhập định.
Cả đám người đều kinh ngạc đến cứng đờ!
Tổ tiên... thật sự phù hộ cho Hoàng Phủ Viêm?!
Dù trước kia có nghe đồn, nhưng đây là lần đầu tiên họ thấy tận mắt!
Ngay cả Hoàng Phủ Diệu cũng chưa từng được đãi ngộ này!
Quả nhiên, con trưởng vẫn là con trưởng. Dù Hoàng Phủ Diệu có giành được vị trí đi nữa, cũng không được tổ tiên công nhận.
Hoàng Phủ gia chủ nghe vậy trong lòng phức tạp đủ thứ.
Xem ra... ông ta lúc trước, thật sự là đã sai rồi...
Nghĩ tới đây, trán lại đau, cuống họng cũng nhói lên.
Nửa canh giờ sau, Cảnh Viêm mở mắt.
Cả đám ngạc nhiên phát hiện, tu vi của hắn... không tăng mà lại giảm!?
Từ Kim Đan tầng tám tụt xuống còn Kim Đan tầng sáu!
Cái này… cái này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì thế?!
Lần đầu tiên ta mới nghe có chuyện… chúc phúc mà lại phản tác dụng đấy?!
Phượng Khê thì lại hí hửng ra mặt!
Dù sao nàng cũng biết tu vi của Cảnh Viêm vốn là do Phệ Hồn Châu mà ép lên, bên trong rỗng tuếch, ngoài cứng trong mềm.
Giờ thì tốt rồi, bị "chúc" một cú, thành Kim Đan tầng sáu luôn, tu vi xem chừng cũng chắc chân hơn không ít.
Mà thế cũng hay, chậm trễ được đám người phía sau Phệ Hồn Châu một chút, vừa vặn.
Cảnh Viêm thì vẫn điềm nhiên như cũ, lại cung kính dập đầu với tổ tiên một lượt nữa, xong mới đứng lên.
Hoàng Phủ gia chủ vừa nhìn đã thấy: ồ, tên này giờ tu vi ổn định hơn rồi, lại còn làm ra cái bộ dạng xử sự điềm đạm, không hoảng không loạn, trong lòng bất giác thêm vài phần tán thưởng.
Đứa nhỏ này nếu không bị vùi ở Bắc Vực, nói không chừng còn có thể đấu ngang tay với Diệu nhi.
Nghĩ đến việc chuyện này do chính mình khởi đầu, ông ta cũng không khỏi có chút… ừ thì, hơi áy náy tí ti.
Thế là sau khi rời từ đường, ông ta gọi Cảnh Viêm lại, nói một câu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-579.html.]
“Con đừng ở khách xá nữa, chuyển sang Thái Hòa uyển mà ở.”
Thái Hòa uyển là chỗ ở liền kề với gia chủ, vẫn để trống từ lâu.
Nhiều người trước đây còn đoán là ông ta để dành cho Hoàng Phủ Diệu, ai dè giờ lại nhường cho Cảnh Viêm!
Nhưng mà nghĩ lại cũng phải, hắn là trưởng tử, tự nhiên phải đứng trước Diệu nhi rồi.
Vì trời cũng đã xế chiều nên mọi người ai nấy tự giải tán.
Thái Hòa uyển khá rộng, có nhiều gian phòng, Phượng Khê với Quân Văn cũng tiện chân dọn theo.
Phượng Khê tiện tay còn gom luôn đám thị nữ mang đến.
Đây đều là các “tai mắt” mà nàng bố trí khắp nơi, tất nhiên không thể bỏ lại được!
Quản sự khách xá thấy vậy cũng không dám cản, chỉ biết chạy về bẩm báo với Hoàng Phủ gia chủ.
Gia chủ lúc đó đang bôi thuốc, tâm tình đang không tốt, nghe mấy chuyện lặt vặt liền phẩy tay đuổi đi.
Trong lòng lại nghĩ: “Phượng Khê cũng chỉ là tiểu nha đầu, bụng dạ có sâu cũng có giới hạn thôi.”
Tham tài, ham hưởng thụ, đây chính là điểm yếu ch/ết người!
Nói không chừng có thể lợi dụng từ điểm này mà bẻ lái được, biết đâu nàng còn dùng được cho mình?
Nào ngờ lúc ông ta còn đang mưu tính, thì bên này Phượng Khê đã nằm gác chân tận hưởng thị nữ hầu hạ, đồng thời cũng moi được không ít tin tức từ miệng mấy cô nàng.
Nàng vốn tưởng hôm nay vào từ đường sẽ lòi ra được cái bí mật gì đó, ai dè chẳng moi được gì.
Trong Huyết Ma Lệnh, Huyết Phệ Hoàn kia cười hì hì:
“Ta đã bảo con suy nghĩ nhiều quá rồi mà! Thấy chưa, ứng nghiệm chưa?!
Con đó, đầu óc cứ xoắn xuýt mưu tính suốt, ta nhìn thôi cũng thấy mệt thay rồi!
Nhưng cũng đúng thôi, tu vi ta thì chấn áp thiên hạ, con thì hơn đám phế vật chút xíu, lấy gì mà so được với ta?”
Phượng Khê: “…”
Ngươi nói kiểu này là muốn mất đi một cô cháu gái ngoan đấy biết không?
Nhưng mà nàng cũng hiểu rõ tính Huyết Phệ Hoàn, xưa nay vẫn là kiểu người có gì nói nấy, chẳng quan tâm người nghe có chịu nổi không.
Với lại, hắn nói cũng đúng, đầu óc của nàng tuy nhanh, nhưng tu vi thì đúng là chưa đủ gãi ngứa người ta.
Vốn dĩ nàng đã muốn đi ngủ, ai ngờ bị Huyết Phệ Hoàn chọc cho tỉnh hẳn, giật mình bò dậy tu luyện.
Nghĩ mà khổ, người ta Kết Đan một lần là xong, còn nàng… năm lần mới chịu ổn!
May mà chỉ còn lần cuối, chỉ cần thay đổi thêm một bước nhan sắc nữa là có thể thành công Kết Đan!
Nghĩ đến đây, nàng cảm thấy mình sắp khóc ra nước mũi.
Một bên khác, Cảnh Viêm với Quân Văn cũng sớm ngồi xếp bằng tu luyện.
Cảnh Viêm khỏi nói, nguyên tắc là "không luyện đến ch/ết thì không ngủ"!
Quân Văn tuy không bằng Cảnh Viêm, nhưng dạo này cũng chăm chỉ hơn nhiều. Dù sao cũng không thể kéo chân tiểu sư muội nhà mình.
Hoàng Phủ gia chủ nghe tin xong cũng hơi cảm động.
Tuy Tiêu Bách Đạo kia tu vi tầm thường, nhưng dạy đệ tử thì không thể chê vào đâu.
Chỉ nói riêng sự siêng năng thôi là đã ăn đứt cả đám con cháu thế gia rồi.
Trong khi đó, ở một biệt viện khác của Hoàng Phủ gia, Hàn Liên Y tức đến tím cả mặt!
Vừa nhận tin: Hoàng Phủ gia chủ lại muốn nhận Cảnh Viêm, cái thứ con hoang đó, làm trưởng tử của Hoàng Phủ Thanh Xuyên?!
Hắn là trưởng tử? Thế thì Diệu nhi của bà là cái gì?!
Đã thế còn dám để cái thứ con hoang đó vào ở Thái Hòa uyển, chỗ mà bà định để dành cho con gái bà?
Trước đây Hoàng Phủ thế gia bị Trường Sinh Tông chỉ trích, còn không phải là bà đứng ra giàn xếp, vuốt mặt mũi?
Giờ lại đối xử với bà kiểu này? Thật coi Hàn Liên Y bà là quả hồng mềm dễ bóp chắc?!
Không thể nào! Không đời nào bà để yên chuyện này!
Càng nghĩ càng điên tiết, Hàn Liên Y quay sang mắng Hoàng Phủ Thanh Xuyên một trận xối xả, chửi đến mức hắn chỉ biết rụt cổ như con cún ướt mưa, không dám hé một lời.
Hoàng Phủ Thanh Xuyên đã sớm bị dọa đến mức gãy cả cột sống từ cái ngày phải quỳ trước cha mình.
Nói đi cũng phải nói lại, đều là con của hắn, ai làm trưởng tử thì hắn cũng thấy thế cả.
Nghĩ đến Cảnh Viêm, hắn lại nhớ đến Diệp Thanh Thanh.
Nếu là Thanh Thanh, nàng tuyệt đối sẽ không giống Hàn Liên Y, mắng chửi hắn như bầm gan tím ruột thế này.
editor: bemeobosua
Đáng tiếc, là hắn phụ nàng trước…
Nhưng mà cũng đâu phải hắn muốn vậy!
Nếu bị gia tộc đuổi khỏi tông môn, hắn cũng chẳng còn lại gì.
Thanh Thanh nếu theo hắn, cũng sẽ chịu khổ, thậm chí có khi sẽ thay lòng đổi dạ.
Nên… hắn cũng không sai.
Muốn trách thì trách ông già nhà hắn năm xưa cầm gậy đánh tan một đôi uyên ương, hại hắn với Thanh Thanh, còn cả Viêm nhi nhà hắn… chịu cảnh phân ly!