Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 580
Cập nhật lúc: 2025-06-15 16:50:52
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
580. Tứ sư huynh của ta là trưởng tử chân chính!
Hàn Liên Y vừa hay tin Hoàng Phủ Thanh Xuyên về phủ, còn không thèm thả nổi một cái rắm, liền giận đến suýt thì tái mặt!
Nàng nổi điên đập phá sạch sành sanh đồ đạc trong phòng, đến khi chỉ còn lại đống gạch vụn, mới hơi nguôi ngoai.
Sau đó, nàng vội vàng gửi truyền âm cho nhi tử Hoàng Phủ Diệu, kể lại mọi chuyện từ đầu đến đuôi.
Một lúc sau, Hoàng Phủ Diệu nhàn nhã hồi âm:
"Mẫu thân, chuyện này chẳng có gì to tát cả, sao người phải nổi giận?
Dù hắn có danh phận trưởng tử thì cũng không thoát khỏi cái bóng của con đâu.
Lại nói, gia gia tìm hắn về chẳng phải để mở cái động thiên gì đó à? Chuyện này chỉ có lợi chứ không hại cho con.
Người đừng động tay động chân, để con tự lo liệu."
Hàn Liên Y nghe vậy thì mới miễn cưỡng nặn ra được nụ cười.
Nhưng nàng dễ gì chịu để yên cho cái tên con hoang ấy tác oai tác quái?
Không! Tuyệt đối không ai được ngồi lên đầu Diệu nhi của nàng, cho dù chỉ là danh nghĩa cũng không được!
Nín nhịn cả đêm, sáng hôm sau nàng lập tức trở về Hoàng Phủ thế gia.
Vừa hay biết được ba người Cảnh Viêm đang ngồi dùng điểm tâm cùng Hoàng Phủ gia chủ, nàng lại giận đến nổi gân xanh!
Chỉ nhớ hắn là trưởng tử còn chưa đủ, giờ lại còn lôi kéo nâng đỡ?
Chỉ tiếc, nàng không biết Hoàng Phủ gia chủ ăn mà như nuốt giấm. Lòng rối như tơ vò, vốn chẳng có khẩu vị gì.
Thực ra ông đã luyện "tịch cốc" từ lâu, bình thường chỉ ăn vài miếng linh thực trên yến tiệc, bữa sáng thì cả trăm năm chưa đụng tới.
Ai ngờ sáng sớm hôm nay, thằng cháu mới về đã đích thân mang điểm tâm đến dâng lễ, còn săn sóc ân cần.
Ông nghĩ bụng:
Chín phần mười là chủ ý của nha đầu Phượng Khê kia rồi! Chứ cái thằng cháu này ta còn chưa kịp thích, đã đâu ra lòng hiếu thảo?
Có điều, ông đang áy náy chuyện năm xưa nên cũng xuôi lòng, để ba người ngồi xuống dùng điểm tâm cùng mình.
Phượng Khê cầm đũa, gắp một miếng sườn bỏ vào bát của lão gia chủ, ngọt ngào nói:
"Gia gia nếm thử miếng thịt kho tàu này đi ạ. Nghe bảo làm từ sườn heo Liệt Phong chính hiệu, mềm rục, tuột xương, còn dưỡng linh khí, cực phẩm luôn đó!"
Lão gia chủ nghe xong, mí mắt cũng động đậy, đũa vừa nhấc lên định ăn thì...
Phượng Khê thở dài thườn thượt:
"Sư phụ con kể, lúc nhặt được Tứ sư huynh, huynh ấy đang bới đồ ăn trong thùng nước rửa chén, gầy trơ cả xương.
Hồi đó đừng nói sườn heo yêu thú, đến cơm trắng ăn no cũng là trời thương ban cho đó!"
Rắc! Cái đũa trong tay gia chủ khựng lại giữa không trung.
Cũng may phản ứng của ông nhanh, liền gắp một miếng sườn cho Cảnh Viêm:
"Con gầy quá, ăn nhiều vô!"
Phượng Khê tiếp tục:
"Gia gia, nếm thử cá kho này đi. Sư phụ con kể, hồi nhỏ Tứ sư huynh đói quá, nhặt xương cá người ta vứt mà ăn, suýt thì mắc xương c/hết.
Từ đó trở đi, mỗi lần ăn cá sư phụ đều phải lọc xương giùm huynh ấy.
Không biết giờ huynh ấy về đây, có còn ai giúp lọc xương cá nữa không..."
Gia chủ: "..."
Không rõ là do lương tâm thức tỉnh, hay do tội lỗi bùng phát, ông liền... cầm đũa lên lọc xương cá giùm Cảnh Viêm.
Trời đất chứng giám! Cả đời ông chưa từng làm việc vặt thế này!
Ông âm thầm rủa:
Tiêu Bách Đạo đúng là đồ rỗi việc! Đệ tử đông như nêm mà cứ phải đích thân lọc cá? Ngươi có bệnh à?
Ngay lúc ông đang lách đũa cạo cá, Hàn Liên Y và phu quân tới cầu kiến.
Ông biết ngay là đến gây chuyện, vì dù gì cũng đã đồng ý để Cảnh Viêm đứng tên thứ tử trên gia phả, giờ lại nâng lên làm trưởng tử... cũng hơi đuối lý.
Nhưng tránh mãi cũng không xong, thôi thì gặp vậy.
Hàn Liên Y vừa bước vào, thấy cảnh tượng Hoàng Phủ gia chủ đang lọc cá cho Cảnh Viêm, suýt thì hộc má/u!
Ngay cả Diệu nhi cũng chưa từng được đãi ngộ này!
Hoàng Phủ Thanh Xuyên cũng sững sờ:
Cha ta... không phải đã bị người đoạt xác rồi chứ?!
Sau khi hành lễ, Hoàng Phủ gia chủ nói với Cảnh Viêm:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-580.html.]
"Viêm nhi, đây là phụ thân và mẫu thân con, mau hành lễ đi!"
Cảnh Viêm mặt trầm như nước, không nói một lời.
Hắn không rõ vì sao mẫu thân mình năm xưa phải lưu lạc tới Bắc Vực, nhưng chắc chắn có liên quan đến Hàn Liên Y.
editor: bemeobosua
Mà kẻ đầu sỏ thật sự, chính là cha hắn, Hoàng Phủ Thanh Xuyên.
Nếu không có sự bội bạc năm đó, sao lại có bi kịch ngày nay?
Loại người như vậy... không xứng làm phụ thân của ta!
Cảnh Viêm vẫn im lặng.
Quân Văn bên cạnh sốt ruột muốn độn thổ:
Gia gia ngươi cũng gọi rồi, còn ngại gọi hai tiếng phụ thân mẫu thân gì nữa?
Chút xưng hô có là gì, gọi tổ tông cũng được, miễn là sống sót!
Chuyện không đáng làm cứng đầu đâu, huynh à!
Hàn Liên Y thấy thế thì nổi đóa:
"Thì ra trong mắt ngươi, ta không đáng là mẫu thân? Đây chính là kiểu giáo dưỡng của ngươi sao?"
Rồi quay sang Hoàng Phủ gia chủ:
"Phụ thân, Viêm nhi ngỗ nghịch bất hiếu, theo gia quy nên xử phạt!"
Hoàng Phủ gia chủ vừa định lên tiếng thì...
"Một, hai..."
Vừa đếm đến "hai", Phượng Khê đã đứng phắt dậy, cúi chào:
"Đệ tử Huyền Thiên Tông, Phượng Khê bái kiến Hàn phu nhân.
Nhưng ngài tạm thời đừng ép Tứ sư huynh ta hành lễ vội. Thân phận của ngài còn... chưa rõ ràng!
Nếu là chính thất tục huyền thì huynh ấy phải gọi ngài một tiếng mẫu thân.
Nhưng nếu chỉ là thiếp thất... thì ngược lại, ngài nên hành lễ với trưởng tử mới phải!"
Phụt!!!
Hoàng Phủ gia chủ vừa nhấp ngụm trà suýt thì sặc ch/ết!
"Khụ khụ! Khụ khụ khụ khụ!"
Cái gì mà chưa kết luận là tục huyền hay thiếp thất?!
Con nha đầu này muốn chọc ông thổ huyết à?!
Hàn Liên Y giận đến xanh mặt:
"Con nha đầu ch/ết tiệt kia, ngươi vừa nói gì?!"
Phượng Khê thấy đối phương trợn trừng mắt như muốn ăn thịt người, rất chi là tự nhiên núp ngay sau lưng Hoàng Phủ gia chủ.
Sau khi xác nhận cái "tấm mộc người sống" này đủ vững chãi, nàng mới thong thả mở miệng:
“Há miệng ra đã chửi ta là nha đầu ch/ết tiệt, đây là kiểu dạy dỗ của ngài đấy à?
Còn nữa, lời ta vừa nói rõ rành rành như vậy, ngài nghe mà còn chẳng phân tích nổi cái gì ra hồn?
Thôi được, ta thương người kém hiểu biết, tốt bụng giảng lại cho một lần vậy.
Hôm qua Tứ sư huynh của ta đã được xác nhận thân phận trưởng tử trong gia phả, đồng nghĩa mẫu thân huynh ấy, Diệp Thanh Thanh, chính là vợ cả đàng hoàng của Hoàng Phủ Thanh Xuyên.
Theo lời gia chủ nói, lúc ngài và Hoàng Phủ Thanh Xuyên làm lễ thành thân, Diệp Thanh Thanh người ta đã cưới trước rồi, thậm chí còn đang mang thai.
Ngài chậm chân vào sau, không gọi là thiếp thì gọi là gì? Còn muốn nhận là vợ cả à?
May cho ngài là Hoàng Phủ thế gia tính tình hiền hòa, dễ nói chuyện, mới nín nhịn để một kẻ chen ngang như ngài ở đây diễu võ giương oai.
Giờ Tứ sư huynh ta về rồi, cưu cũng nên hoàn cưu, nguyên hình hiện ra đi là vừa!”
Hàn Liên Y tức đến độ suýt phun khói tai!
“Ngươi ăn nói hàm hồ! Ta là danh chính ngôn thuận, cưới hỏi đàng hoàng vào cửa! Cái ả Diệp Thanh Thanh kia chỉ là thứ không mai mối mà lén lút qua lại!”
Phượng Khê thản nhiên: “Tứ sư huynh của ta là trưởng tử.”
“Lúc ta gả vào, Hoàng Phủ Thanh Xuyên nói rõ ràng, hắn với Diệp Thanh Thanh chỉ là sương sớm tình duyên, chẳng hề cho nàng danh phận gì cả!”
Phượng Khê gật đầu: “Tứ sư huynh của ta là trưởng tử.”
“Diệp Thanh Thanh đến cổng Hoàng Phủ thế gia còn chưa từng bước qua, nhà họ Hoàng Phủ đâu có thừa nhận nàng!”
Phượng Khê lại mỉm cười: “Tứ sư huynh của ta là trưởng tử.”