Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 582
Cập nhật lúc: 2025-06-15 16:50:57
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
582. Mỗi bữa ăn đều có cá
Hoàng Phủ gia chủ càng nghĩ càng thấy m/áu dồn lên não.
Ban đầu theo kế hoạch của lão, Hàn Liên Y và Phượng Khê sau khi "va chạm thân mật" một trận, lão sẽ dỗ dành Hàn Liên Y mấy câu, rồi mọi chuyện cho qua.
Ai dè giờ lại chẳng còn tâm trạng đâu mà dỗ với chả dành!
Làm dâu mà dám đe dọa cả bố chồng, cũng uy phong quá nhỉ!
Thúc thúc ngươi thì làm sao?
Hắn chẳng qua là phong chủ Chu Tước phong, ta đường đường là gia chủ, lẽ nào còn phải sợ hắn chắc?!
Nói trắng ra, ban đầu cũng chả ai đụng đến thân phận ngươi, ngươi cứ ngoan ngoãn ở yên một chỗ thì chẳng phải yên ổn rồi à?
Tự làm mình khổ chứ còn gì nữa!
Còn cả thằng bé Diệu Nhi kia, hôm qua mở từ đường sao không thấy ngươi ló mặt về?
Trước đó nhà họ Hàn có đứa con nít cưới vợ, ngươi chạy ngay ba chân bốn cẳng tới chung vui. Nhà mình có việc lại lặn mất tăm!
Ngươi rốt cuộc mang họ Hoàng Phủ hay họ Hàn?
Thôi kệ, cứ để nó phơi mặt ra vài ngày cho biết mùi!
Hòa ly á?
Muốn cứng tay với ta? Phượng Khê nói đúng đấy, lắm thì chỉ đuổi về làm thiếp, muốn đường đường chính chính cắt đứt? Mơ giữa ban ngày!
Lúc này, Hàn Liên Y đã tỉnh lại.
Nàng tức đến nỗi suýt lên cơn tim, nhưng cũng chả có gì nghiêm trọng.
Tưởng đâu Hoàng Phủ gia chủ sẽ tới vỗ về nàng, ai dè… đừng nói gia chủ, đến cả Hoàng Phủ Thanh Xuyên cũng bốc hơi không dấu vết.
Nàng tức tới mức suýt ngất thêm lần nữa.
Tức quá không chịu được, nàng vội gửi tin cho Hoàng Phủ Diệu: "Mau về ngay! Không về thì từ con đích tôn biến thành con thứ đấy!"
Hoàng Phủ Diệu đọc xong, ngửa mặt thở dài. Mẹ hắn lại làm ầm chuyện bé xé ra to.
Tổ phụ thương hắn như vậy, sao lại để hắn rơi xuống làm con thứ được?!
Mà nói gì thì nói, Phượng Khê quả là chướng mắt. Thôi thì nhân tiện về thăm mẹ, trút giận giúp bà một trận cũng đáng.
Thêm vào đó, Thần Quang Động Thiên sắp mở rồi, sớm về chuẩn bị vẫn hơn.
Đến lúc ra khỏi Thần Quang Động Thiên, cái gọi là “ca ca đích hệ” kia, e là chẳng còn chỗ đứng!
Chướng ngại vật không còn giá trị lợi dụng, chỉ có dẹp đi mới yên tâm.
Trên đường về, hắn ghé gặp Hàn phong chủ xin phép rời đi một thời gian.
Hàn phong chủ vừa nghe đến tên Hoàng Phủ Viêm, sắc mặt lập tức đen như đáy nồi.
"Hoàng Phủ Văn Trọng! Đồ già khốn kiếp!
Ta tốn bao nhiêu công sức giúp nhà ngươi làm việc, mà ngươi lại xử Liên Y nhà ta như thế đấy hả?!
Nếu không phải muốn bịt tai mắt người ngoài, thì tên phế vật Thanh Xuyên kia có xứng với Liên Y nhà ta chắc?!"
Tuy ngoài miệng mắng sấp mặt Hoàng Phủ gia chủ, nhưng đối với Hoàng Phủ Diệu thì lại cười hiền hết sức.
"Diệu Nhi à, ngươi về đó cứ yên tâm mà làm, có chuyện gì sư bá lo hết.
Đây là ngọc bội, nhất định phải luôn mang theo bên người, nhất là lúc vào Thần Quang Động Thiên, nghe chưa?"
Hoàng Phủ Diệu gật đầu như giã tỏi.
Hàn phong chủ lại lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật, đưa tận tay hắn:
"Trong này có mấy món đồ ta chuẩn bị sẵn cho ngươi, vào Thần Quang Động Thiên có thể cần dùng đến."
Lại dặn dò thêm một đống, xong mới để hắn rời đi.
Nhìn bóng lưng rời xa của Hoàng Phủ Diệu, Hàn phong chủ ánh mắt tràn đầy... yêu thương của phụ huynh.
Bên này, sau khi rời khỏi chỗ gia chủ, Phượng Khê lập tức tìm Cảnh Viêm trò chuyện, sợ hắn vì ý định "dắt huynh về nhận tổ" mà buồn lòng.
Cảnh Viêm cười khổ:
"Tiểu sư muội, muội nghĩ nhiều rồi. Ta từ lâu đã chẳng trông mong tình thân gì nữa. Có sư phụ với các muội là đủ rồi."
Phượng Khê nghe xong, nhẹ nhàng thở phào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-582.html.]
Không để tâm thì cũng chẳng bị tổn thương, đơn giản vậy thôi.
Sau đó nàng hỏi Cảnh Viêm hôm qua lúc mở từ đường có cảm thấy gì lạ không.
Cảnh Viêm lắc đầu.
Phượng Khê cũng bắt đầu nghi ngờ mình suy nghĩ quá nhiều.
Nhưng xét chuyện hôm nay mà nói, Hoàng Phủ gia chủ có vẻ hơi nể nàng, không chỉ vì thân phận đặc biệt, mà còn bởi vì sợ "ném chuột vỡ bình".
Chứng tỏ Tứ sư huynh của nàng có giá trị đòn bẩy cực cao.
Cụ thể là giá trị gì, thì cứ chờ thời gian trả lời vậy.
Mấy ngày sau đó, sáng nào Phượng Khê cũng dẫn Cảnh Viêm và Quân Văn tới ăn sáng với Hoàng Phủ gia chủ.
Bữa nào cũng có cá.
Mà vị gia chủ nổi danh lạnh lùng này, lại tự tay gỡ xương cá cho Cảnh Viêm, như thể cực kỳ cưng chiều đứa cháu nội vừa lòi mặt về.
Một ngày nọ, trong lúc ăn điểm tâm, Phượng Khê rất chi là tự nhiên mở lời:
"Gia chủ à, sau mấy ngày cùng ngồi ăn, ngài với Tứ sư huynh của ta cũng xem như tình cảm ông cháu thắm thiết rồi ha?
Giờ ngài nói luôn đi, rốt cuộc muốn huynh ấy làm cái gì?"
Hoàng Phủ gia chủ: ". . ."
Ngươi con nhãi này đúng là giọng điệu âm dương quái khí.
Nhưng mà… cũng đến lúc nói thật rồi.
"Ngươi nha đầu này nói chuyện cũng thú vị đó. Ta để Viêm Nhi về, chủ yếu là muốn cho nó nhận tổ quy tông. Mấy chuyện khác… chỉ là tiện thể thôi."
Phượng Khê: "A ~~~"
Quân Văn phía sau tiếp lời: "A ~~~"
Cảnh Viêm tuy thấy mình bị đem ra “tiện thể”, nhưng cũng không thốt ra được hai tiếng uốn éo kia, đành nhẹ nhàng nói: "Nha."
Hoàng Phủ gia chủ: ". . ."
Tự nhủ thôi bỏ đi, người lớn không chấp trẻ con, không đáng so đo với ba đứa tiểu hài nhi.
Mà thật ra, bị trêu vậy lại thấy tâm trạng tốt hẳn.
Chỉ là… chưa kịp thở xong, đã nghe Phượng Khê buông lời tiếp:
"Vậy gia chủ nói xem, cái gì gọi là ‘tiện thể’? Loại việc có cũng được, không có cũng không sao ấy hả?"
Hoàng Phủ gia chủ đành phải dằn lửa, tự thôi miên bản thân lần hai, rồi mới bình tĩnh đáp:
"Nửa năm trước, trong lúc sửa lại từ đường, chúng ta tình cờ phát hiện Lăng Vân Châu chính là chìa khóa mở Thần Quang Động Thiên.
Nhưng phải do Tiểu Bội mang theo người mới mở được. . ."
Phượng Khê giơ tay cắt lời, yếu ớt hỏi:
"Cho ta hỏi một câu... ban đầu ngài đâu có biết điều kiện phía sau là phải có người đi cùng đúng không?"
Sắc mặt gia chủ chợt cứng lại trong chớp mắt:
"Không có chuyện đó."
Phượng Khê: "A ~~~"
Quân Văn: "A ~~~"
Cảnh Viêm: "Nha."
Gia chủ lúc này đã học được cách tự dựng thang cho mình leo xuống, liền dời chủ đề:
"Các ngươi chắc chưa từng nghe về Thần Quang Động Thiên ha?
Để ta nói sơ qua một chút...
Đây là bí cảnh do bốn đại thế gia chúng ta cùng quản lý, mỗi trăm năm mở một lần. Chỉ hậu bối đủ tuổi, đủ tu vi mới được vào.
Lần sau phải chờ thêm năm mươi năm nữa mới mở, ai ngờ đợt này lại gặp thời cơ hiếm có..."
Phượng Khê thầm nghĩ, không trách được Hoàng Phủ gia chẳng tiếc công đem Tứ sư huynh chuộc về cho bằng được, chuyện này quả thực lời quá nhiều!
Một mặt thì người Hoàng Phủ gia được quyền vào động tìm bảo vật, mặt khác lại nhân cơ hội ép ba nhà còn lại nhượng bộ, không thì khỏi mơ bước vào trong.
Xem ra ta đoán sai rồi, dù tổ đường đúng là có giấu chuyện, nhưng người đứng sau lưng muốn ra tay, xem chừng lại chọn Thần Quang Động Thiên làm chỗ khai chiến.