Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 584

Cập nhật lúc: 2025-06-15 16:51:02
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

584. Chẳng lẽ là bởi vì dung mạo của nàng đẹp mắt?

Sáng hôm sau, đám người có chút thể diện của Hoàng Phủ thế gia lại tụ tập đông đủ ở từ đường trong sân.

Hoàng Phủ Diệu cố tình đến sớm một chút, chưa đầy một chén trà đã trở thành tâm điểm chú ý của cả bọn.

Dù cho Cảnh Viêm là trưởng tử chính tông của thành chủ, thì trong mắt mọi người, người được xem trọng vẫn là Hoàng Phủ Diệu.

Nói gì thì nói, dù là nhà ngoại quyền thế hay bản thân tu vi xuất chúng, Cảnh Viêm đều không thể nào so bì với hắn.

Hoàng Phủ Diệu rất hưởng thụ cảm giác được người ta vây quanh tâng bốc, như sao vây quanh trăng rằm.

Vốn dĩ hắn chẳng coi Cảnh Viêm ra gì, giờ lại càng chẳng thèm để vào mắt.

Đang lúc hắn đắc ý đến mức sắp hóa thân thành khổng tước, thì phát hiện không ít người ánh mắt sáng rỡ, rồi thi nhau kiếm cớ rút lui khỏi chỗ hắn.

"Tiểu Khê, ngươi tới rồi à? Cái bổ khí đan hôm trước ngươi đưa ta xài ngon phết đấy, hơn hẳn cái loại ta mua ngoài tiệm thuốc!"

"Tiểu Khê, mấy bữa nay không thấy bóng, ngươi bận gì thế?"

"Tiểu Khê, sao ta thấy ngươi gầy đi vậy? Đang tuổi ăn tuổi lớn, nhớ bổ sung dinh dưỡng nha!"

Phượng Khê cười tươi như hoa, vừa trò chuyện vừa phát huy tuyệt kỹ xã giao level max, dù một chọi mấy chục người cũng không ai cảm thấy bị lạnh nhạt.

Hoàng Phủ Diệu cảm thấy… chắc là mình nhìn nhầm rồi.

Nếu bảo đám người đi nịnh hót Hoàng Phủ Viêm, cái tên phế vật ấy, thì thôi cũng miễn cưỡng chấp nhận, chứ chạy tới lấy lòng một ngoại nhân thì có còn ra thể thống gì không?!

Hắn đảo mắt nhìn ra ngoài Cảnh Viêm một chút.

Chưa từng gặp qua, nhưng chỉ cần nhìn dung mạo có vài phần giống Hoàng Phủ gia chủ thì đoán ra ngay.

Thấy Cảnh Viêm đứng đấy mặt mày phờ phạc, uể oải như gà trống bị vặt lông, Hoàng Phủ Diệu trong lòng lại càng thêm khinh thường.

Một phế vật thế này mà cũng đòi tranh với hắn à?

Hắn bèn thong thả bước tới, đứng trước mặt Cảnh Viêm, cười nói:

"Huynh là đại ca nhỉ? Ta là Hoàng Phủ Diệu.

Theo lý thì ta nên về sớm, có điều thời gian qua ta bận tu luyện ở Trường Sinh Tông, không về kịp.

Nhưng mà, chúng ta là huynh đệ ruột, chắc huynh cũng không trách ta đâu nhỉ?"

Hoàng Phủ Diệu vừa nói vừa định vỗ vai Cảnh Viêm một cái đầy huynh đệ tình thâm.

Trong bụng thì cười lạnh: chỉ cần hắn dồn một chút lực, một cái vỗ này cũng đủ ép tên con hoang này quỳ rạp xuống đất! Để xem sau này ngươi còn mặt mũi nào mà đứng trong Hoàng Phủ thế gia!

Ai ngờ, Cảnh Viêm lại… né.

Ánh mắt Hoàng Phủ Diệu lóe lên một tia bất mãn, nhưng vẫn cố gắng cười như không có chuyện gì:

"Huynh à, ta biết huynh có chút thành kiến với ta, nhưng không sao cả, sau này hai huynh đệ chúng ta từ từ tiếp xúc, huynh sẽ hiểu con người của ta thôi.

Nếu có việc gì cần giúp, nhất là liên quan tới tu luyện, cứ tìm ta, lúc nào cũng được!"

Không ít người trong sân đều chứng kiến cảnh này.

Trong lòng đều nghĩ: không hổ là người được gia chủ xem trọng làm người thừa kế, so ra đúng là khí độ, dáng vẻ gì cũng vượt xa Hoàng Phủ Viêm.

Cũng phải, hai người từ nhỏ lớn lên trong điều kiện quá khác biệt, kém nhau thế cũng là chuyện dễ hiểu.

Đúng lúc ấy, Cảnh Viêm lạnh nhạt lên tiếng:

"Ta thiếu linh thạch, ngươi cho ta mượn trăm vạn đi."

Hoàng Phủ Diệu: "…"

Cái gì?! Không biết xấu hổ đến mức này, ngươi cũng nói ra được à?!

Vốn hắn tưởng tên này kiểu người chịu uất ức cũng chỉ biết cắn răng nuốt vào bụng, không cãi không đôi co.

Thế quái nào giờ lại mở miệng đòi tiền?! Mà còn đòi một trăm vạn linh thạch?! Ngươi khùng à?!

Nhưng mà… không cho mượn thì khác gì tự tát vào mặt mình?

Chẳng lẽ nói mình không có nhiều tiền thế? Đến lúc đó chỉ sợ chẳng ai tin nổi đâu!

Dù sao thì Hoàng Phủ gia chủ cũng thương hắn lắm, Hàn Phong chủ cũng chẳng ít lần dúi cho hắn đồ tốt, đừng nói trăm vạn, có mà ngàn vạn linh thạch cũng rút ra được.

Hoàng Phủ Diệu lúc này như đang đánh nhau một trận trong đầu, cuối cùng vì giữ mặt mũi nên đành nghiến răng nghiến lợi cho Cảnh Viêm mượn trăm vạn linh thạch.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-584.html.]

Cảnh Viêm giật giật khoé miệng, thản nhiên nói:

“Đa tạ.”

Quả nhiên lời tiểu sư muội không sai tí nào, muốn khiến một người khó chịu thật đơn giản, chỉ cần một là mượn tiền hắn, hai là lấy mạng hắn.

Mà hiện tại, Hoàng Phủ Diệu rõ là cực kỳ khó chịu.

Một trăm vạn linh thạch, quẳng xuống sông còn nghe được tiếng “bõm” cho đỡ tức, đằng này lại rơi vào tay cái tên dã chủng kia.

Nhưng thôi, không sao cả. Sớm muộn gì cũng bắt ngươi cả vốn lẫn lãi nhè ra cho bổn thiếu!

Hắn vừa điều chỉnh lại tâm tình, thì Hoàng Phủ gia chủ đã tới.

Hôm nay nghi thức vẫn do Đại trưởng lão Hoàng Phủ Văn Liêm chủ trì như cũ.

Vẫn quy trình cũ rích ấy, mọi người quỳ xuống xong, Hoàng Phủ gia chủ mới bước vào từ đường, cung kính mang gia phả ra.

editor: bemeobosua

Ông ta cẩn thận đặt gia phả lên bàn, mở ra, giở đến trang cần ghi tên.

Rồi đơ người.

Chỗ ghi tên Hoàng Phủ Diệu vậy mà... bị đốt thủng một lỗ như con mắt, còn đen xì như vừa bị thiêu bằng hương cháy.

Chữ “trưởng tử” thì bay màu. Hai chữ “Hoàng Phủ” cũng chẳng thấy đâu. Chỉ còn trơ trọi một chữ “Diệu”.

Gì thế này?

Gia phả đang yên đang lành, ai lại đi đốt?

Trước là bài vị rơi xuống, giờ thì đến lượt gia phả thủng lỗ, đây là tổ tông nổi giận, hay ông trời đang cảnh cáo Hoàng Phủ thế gia đây?

Đặc biệt là bị đốt lại chính là cái tên Hoàng Phủ Diệu.

Chẳng lẽ… là do hắn gây chuyện?

Trong lòng gia chủ rối như tơ vò, nhưng ngoài mặt chỉ khựng lại một chớp mắt rồi lập tức khôi phục vẻ bình thản, cầm bút lên, viết thêm mấy chữ: “Đích thứ tử Hoàng Phủ Diệu” vào chỗ trống.

Xong xuôi, ông thu gia phả lại, nói:

“Diệu nhi, theo ta vào từ đường, bái kiến tổ tiên.”

Tuy khi nhỏ đã từng bái rồi, nhưng giờ thân phận đổi thành đích tử, vẫn phải bái lại một lần cho hợp lễ.

Hoàng Phủ Diệu theo sau gia chủ vào từ đường, cung kính quỳ xuống, dập đầu.

Gia chủ tuy lòng đầy lo lắng, vẫn âm thầm hy vọng tổ tiên sẽ giáng xuống cho Diệu nhi chút phúc khí.

Kết quả: Diệu nhi dập đầu xong, gió êm sóng lặng, không động tĩnh gì.

Gia chủ hơi thất vọng, định dắt hắn ra ngoài thì… ngoài cửa vang lên một tiếng hô ngạc nhiên.

Ông quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên người Phượng Khê tỏa ánh sáng nhè nhẹ, rõ ràng là được tiên tổ ban phúc!

Hoàng Phủ gia chủ: “…”

Tổ tiên ngài có phải ở từ đường ngồi lâu quá nên lú rồi không?

Đến cháu nhà mình còn chẳng nhận ra, đi chúc phúc cho cái nha đầu ch/ết tiệt kia là sao?

Ngài mà có năng lượng rảnh như vậy, cho ta một phát còn hơn!

Cái gì chứ cũng không đến lượt Phượng Khê đâu nha!

Phượng Khê lúc này cũng sững sờ, trong bụng thầm nghĩ:

Ủa? Tổ tiên nhà Hoàng Phủ chúc phúc cho ta làm gì?

Lẽ nào do ta xinh đẹp?

Nhưng thôi kệ, có lộc thì hưởng. Biết đâu chúc xong Kim Đan lại hóa thành… Kim Kim Đan luôn ấy chứ!

Nàng còn đang lâng lâng vì được chiếu sáng thì cái Lôi Kiếp trên đầu cũng vui sướng bay lên tận trời!

Nguyên nhân là gì ấy à?

Còn phải hỏi? Rõ là do đại nhân Lôi Kiếp của nàng hai ngày nay cứ lượn qua từ đường, tụi già A Phiêu trong đó muốn lấy lòng nó nên mới chuyển phúc khí sang cho Phượng cẩu!

Mà Phượng cẩu chính là mượn ánh hào quang của nó!

Câu nói cũ vẫn đúng, không có nó, Phượng cẩu sống sao nổi?!

Loading...