Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 585

Cập nhật lúc: 2025-06-15 17:25:45
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

585. Quân Văn vẽ bánh cho Phượng Khê

Hoàng Phủ Diệu lúc này tức đến nghẹn ngào, trong lòng lẩm bẩm: tổ tiên nhà mình chắc chắn là mù mắt rồi!

Lúc trước còn chạy đi ban phúc cho cái đứa con hoang kia, bây giờ lại quay sang ban phúc cho một người ngoài như Phượng Khê!

Ban thì cũng phải biết đường mà ban cho đúng người chứ!

Dù sao hắn mới là hạt giống đỏ của dòng chính Hoàng Phủ thế gia, là nhân tài số một số hai trong lớp trẻ, đúng chuẩn “cháu ngoan tổ tiên”!

Ngay cả lão tổ phụ cũng chẳng khá hơn là bao!

Hôm nay rõ ràng là tên hắn đứng đầu gia phả, vậy mà lại để một người ngoài như Phượng Khê đến dự lễ?

Thật sự là già nên lú lẫn rồi!

Không bao lâu sau, Phượng Khê lễ xong, ngồi xuống.

Nàng khá thất vọng.

Vì lần này được chúc phúc mà không thấy gì khác biệt, tu vi cũng chẳng tăng, Kim Đan thì vẫn còn nguyên màu... cũ rích.

Nàng tự an ủi: “Thôi thì... được cái gì hay cái nấy, đòi hỏi nhiều chi nữa...”

Phượng Khê đứng dậy, nhìn về phía Hoàng Phủ gia chủ đang từ từ bước ra:

“Ta được Hoàng Phủ tổ tiên ban phúc, nói theo tình theo lý thì phải dập đầu tạ ơn, không biết là bái trong sân hay vào từ đường dập đầu?”

Hoàng Phủ gia chủ suy nghĩ rồi nói:

“Ngay tại sân bái là được. Ngươi có thành tâm, tổ tiên tự nhiên cảm ứng được.”

Thật ra thì lý do chính là: sợ đập đầu quá mạnh lại rơi cả bài vị tổ tiên xuống đất thì xui tận mạng!

Bản thân ông đây còn đang đau trán với nghẹn họng đây này!

Phượng Khê ngoan ngoãn quỳ giữa sân, dập đầu ba cái cực kỳ thành tâm.

Bên trong Huyết Ma Lệnh, Huyết Phệ Hoàn lạnh lùng chọc quê:

“Lúc trước còn mạnh miệng xưng khách quý, giờ thì quỳ rạp, vừa quỳ vừa đập. Hầy, khách sáo quá nha!”

Phượng Khê: “...”

Mồm miệng đúng là xứng đáng bị đánh sập!

Nàng cũng chẳng thấy gì xấu hổ. Người ta ban phúc cho mình, lạy mấy cái có là gì?

Vả lại, tổ tiên Hoàng Phủ là bậc tiền bối đứng đầu cả họ tộc. Đừng nói nàng, đến cả Huyết Phệ Hoàn cũng chỉ là hậu bối!

Dập đầu xong, Phượng Khê đứng lên, cười híp mắt:

“Gia chủ à, trách sao ta vừa vào Hoàng Phủ thế gia đã thấy thân thiết lạ thường, hóa ra là vì chúng ta... không cùng huyết thống thật rồi!”

Hoàng Phủ gia chủ hiện tại chẳng buồn đáp lại, chỉ “Ờ” một tiếng đầy lạnh nhạt.

Phượng Khê: “...”

Ngài đúng là gia gia của Tứ sư huynh không lệch đi đâu được!

Gia chủ lúc này đầu còn ong ong, tâm tình rối loạn, nói dăm ba câu lấy lệ rồi nhanh chóng cho giải tán.

Phượng Khê cũng biết ý, không làm khó ai, vui vẻ quay về viện của mình.

Vừa bước chân vào nhà, Cảnh Viêm liền chạy tới, đưa nàng một cái nhẫn trữ vật:

“Tiểu sư muội, trong đây là một trăm vạn linh thạch do Hoàng Phủ Diệu bồi thường, ngươi cầm lấy đi!”

Phượng Khê nhận luôn không thèm chớp mắt:

“Cảm ơn Tứ sư huynh nha!”

Cảnh Viêm: “...”

Tính chuẩn bị một bụng lý do để thuyết phục, ai ngờ con nhóc này nhận liền không ngại ngùng một giây!

Bình thường thì cũng phải khách sáo vài câu chứ? Nhận cái ực như nuốt nước bọt thế kia?

Phượng Khê thấy Cảnh Viêm đã đưa tới tay rồi, không nhận cũng không được, không khéo còn bị... bức ép bằng mạng sống.

Thế thì nhận cho gọn. Có thời gian đẩy qua đẩy lại, chi bằng đem luyện công!

Mà cũng phải nói, Tứ sư huynh trưởng thành thật đấy! Đã biết cách “mềm nắn rắn buông” rồi nha!

Cảnh Viêm vừa đi, Lôi Kiếp đã lon ton chạy ra tranh công.

Dù nó không biết nói, nhưng cái bộ dạng hí hửng kia, nhìn là biết ngay: “Khen ta đi, nhanh lên!”

Thật ra lúc trước Phượng Khê chỉ dặn nó đốt đúng chữ “Đích” trong tên Hoàng Phủ Diệu thôi. Ai ngờ nó cảm thấy như thế chưa đủ để thể hiện sức mạnh.

Thế là... đốt thêm mấy chữ nữa!

Nếu không phải vừa lúc có lính tuần tra đi qua, có khi nó đốt luôn cả chữ “Diệu” mất rồi!

Đáng tiếc là Lôi Kiếp không biết nói, nếu không thì Phượng Khê chắc cũng được trận cười té ghế.

Mà nó biết chữ, nhưng không biết viết.

Không phải không học mà là... không viết được thật sự.

Có thể là thiên đạo cấm chúng nó viết chữ, thành ra từ lớn tới nhỏ, đời nào cũng… mù chữ.

Dù chỉ là phân thân nhỏ xíu thì vẫn dính hiệu lực!

editor: bemeobosua

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-585.html.]

Phượng Khê vuốt đầu Lôi Kiếp vài cái, rồi thở dài nói với Huyết Phệ Hoàn:

“Gia gia à, con vốn trông chờ vào từ đường Hoàng Phủ tìm được chút manh mối, giờ coi như hết hy vọng rồi.

Muốn vào Thần Quang Động Thiên phải là hậu nhân bốn đại thế gia mới được, lỡ con không vô được thì sao bây giờ?

Người có cách gì không?”

Huyết Phệ Hoàn đáp:

“Nếu là bí cảnh thông thường thì còn đỡ, ta có thể nghĩ cách đưa con vào, như trước kia lẻn vô bí cảnh Huyết gia đó.

Nhưng cái Thần Quang Động Thiên này ta chưa từng chạm qua, muốn phá giải trong thời gian ngắn thì hơi căng.

Không thì... đến lúc đó con cứ đưa ta, tức Huyết Ma Lệnh, cho thằng nhóc Cảnh Viêm giữ. Ta sẽ nghĩ cách bảo vệ nó thật tốt.

Cùng lắm... ngủ thêm vạn tám ngàn năm nữa, cũng chẳng ch/ết ai!”

Phượng Khê nghe mà lòng nóng như lửa đốt.

Nàng thừa biết, Huyết Phệ Hoàn chịu giúp Cảnh Viêm chẳng qua cũng là “yêu ai yêu cả đường đi”, căn bản là thương nàng mà thôi.

Phượng Khê cảm thấy chiêu này đúng là hạ sách, có thể không dùng thì tốt nhất đừng dùng, tránh rắc rối về sau.

Lúc này, Tiểu Hắc Cầu mở miệng:

“Để lão A Phiêu đi còn chẳng bằng để Lôi Kiếp đi! Kẻ phía sau giật dây vốn là muốn đoạt xá, thế thì chắc chắn bây giờ đang ký sinh trong thân A Phiêu. Mà A Phiêu sợ nhất là Lôi Điện chi lực, cho nên cho Lôi Kiếp đi là hợp tình hợp lý nhất!”

Lôi Kiếp: “…”

Kiếp trước là ta đào mộ tổ tiên nhà ngươi, hay là từng đẩy ngươi xuống hố phân hả?!

Sao ngươi có thể bẫy ta tới cái trình độ này chứ?!

Hiện tại ta chỉ là một phân thân, tổng cộng có tí ti Lôi Điện chi lực, mà đi nghịch tay tí là nổ cái bụp rồi!

Thế là, nó lập tức nhảy nhót khoa chân múa tay như điên.

Phượng Khê nhìn xong, đoán được ý nó, ý là để Tiểu Hắc Cầu đi thì hợp lý hơn!

Dù gì thì nó cũng chỉ là một cụm khí ngựa thành tinh, đánh không ch/ết được!

Phượng Khê nhất thời trầm mặc…

Nàng không ngờ, cây Mộc Kiếm kia lại chủ động xin xung phong ra trận!

“Để ta đi đi! Chủ nhân cần, ta nhất định là đứa đầu tiên dâng thân! Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục! Chỉ cần chủ nhân bình an, ta ch/ết cũng cam lòng!”

Phượng Khê: “…”

Nói thì đúng là cảm động thật.

Nhưng vấn đề là, Tứ sư huynh người ta có Thương Khung Kiếm, ngươi đi thì làm được cái quái gì?!

Ngay lúc Phượng Khê bó tay không nghĩ ra cách nào, Quân Văn xuất hiện.

Vừa bước vào cửa, hắn đã hỏi ngay: “Tiểu sư muội, có phải lão tứ Cảnh Viêm đưa cho muội một trăm vạn linh thạch không?”

Thấy Phượng Khê gật đầu, Quân Văn lập tức hùng hồn tuyên bố:

“Tiểu sư muội! Dù huynh chưa từng cho muội một cắc bạc quay đầu nào, nhưng muội yên tâm! Sớm muộn gì huynh cũng sẽ tặng muội hẳn một mỏ linh thạch! Còn to hơn cái mà Ma Hoàng cho nữa cơ!”

Phượng Khê nghe mà cảm thấy cái bánh vẽ này tuy không ăn được, nhưng thơm nức mũi, thế là cười tít mắt nhận lời.

Quân Văn vẽ xong bánh, cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hẳn.

Dù trong lòng hắn tin chắc tiểu sư muội là thân nhất với mình, nhưng nghe tin kia vẫn hơi lo lắng là bị cướp mất sủng ái.

Cướp xong lại được rồi, hắn nghiêm túc trở lại:

“Tiểu sư muội, tiếp theo muội định làm gì?”

Phượng Khê đơn giản kể lại chuyện vừa rồi, rồi nói:

“Mấy cái cách đó đều là hạ sách. Tốt nhất là muội có thể vào Thần Quang Động Thiên cùng Tứ sư huynh, tới lúc đó rồi tính tiếp. Chỉ tiếc là muội không phải huyết mạch tứ đại thế gia, chắc không vào được.”

Nghe vậy, Quân Văn trầm ngâm rồi nói:

“Không biết bọn họ kiểm tra bằng cách nào… Nếu chỉ cần nhỏ m/áu thì lại dễ thôi! Trước kia ở Huyết gia, Huyết Thiên Tuyệt không phải từng dạy muội một chiêu sao?!”

Phượng Khê mắt lập tức sáng rực như đèn pha!

Phải ha!

Hồi đó Huyết Thiên Tuyệt “dạy” nàng một bí pháp, chính là phong giọt m/áu ở đầu ngón tay, để tới lúc thử m/áu thì lừa được luôn hệ thống!

Sao lúc nãy nàng không nghĩ ra chứ?!

May mà có Ngũ sư huynh!

Chỉ không biết chiêu này có qua mặt được Thần Quang Động Thiên không…

Xét về lý thì có thể! Dù sao huyết mạch truyền lâu thì càng loãng, biết đâu người ta lại tưởng nàng là ba đời bàng chi gì đấy.

Miễn là họ tin nàng là người Hoàng Phủ thế gia thì coi như xong.

Phượng Khê càng nghĩ càng thấy cách này ổn áp, lập tức quay ra tán dương Quân Văn một trận tới tấp.

Quân Văn nghe mà cảm thấy bản thân thật sự có tương lai!

Không ngờ hắn cũng có ngày được làm “bộ não chiến lược” nha!

Cảnh lão tứ có đưa tiền cũng vô dụng, hắn mới là người cộng tác tốt nhất của tiểu sư muội!

Không ai thay thế nổi!

Loading...