Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 587

Cập nhật lúc: 2025-06-15 17:25:50
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

587. Chủ yếu là cứ nghĩ mãi chuyện cũ

Hoàng Phủ Diệu cũng phần nào động lòng, nhưng hắn không kéo nổi cái mặt mũi đó xuống được.

Mặt khác, Hàn Liên Y cũng không đồng ý để hắn hành xử như vậy.

“Diệu nhi, con là gia chủ tương lai, người thừa kế, không thể làm vậy mất thể diện của gia đình.

Hơn nữa, thời gian chúc phúc cũng ngắn ngủi, tu vi chẳng tăng mấy đâu.

Thà để tâm sức tiết kiệm, tranh thủ khoảng thời gian này luyện tập thật tốt, để khi vào Thần Quang Động Thiên có thu hoạch còn hơn.”

Nghe nàng nói vậy, Hoàng Phủ Diệu cũng thôi ý định dập đầu trong từ đường.

Theo lời Hoàng Phủ gia chủ, muốn dùng Lăng Vân Châu mở Thần Quang Động Thiên nhất định phải đợi đến đêm trăng tròn, nên thời điểm sẽ cố định vào rằm tháng sau.

Trong thời gian này, Trường Sinh Tông cũng cấp tốc mở hai vực thông đạo để điều tra sự cố sụp đổ.

Không liên quan đến việc Phượng Khê xử lý, Trường Sinh Tông mang Thẩm Chỉ Lan ra ngoài, nói rằng gần thông đạo bị sập phát hiện một con thú dị dạng, hung dữ có tên Cùng Kỳ.

Chính con thú này là nguyên nhân dẫn đến Thiên Lôi, khiến thông đạo bị ảnh hưởng.

Trường Sinh Tông đã bắt được con dị thú đó, vì nó quá kiêu ngạo, khó thuần nên bị giam trong cấm địa Trường Sinh Tông.

Bốn đại thế gia hay môn phái khác muốn xem có thể đến Trường Sinh Tông qua ảnh kính mà quan sát.

Dù chuyện này không liên quan đến việc mở rộng thông đạo, nhưng lần này mở thông đạo Trường Sinh Tông phụ trách, nên ngoài chuyện đạo nghĩa, họ cũng chịu trách nhiệm sửa lại thông đạo về nguyên dạng.

Về phần những người bị thương vì sự cố của Phượng Khê, ba người và Hoàng Phủ thế gia đều được đền bù.

Trước đó không tính, ngoài ra mỗi nhà bồi thường thêm năm trăm vạn linh thạch.

Hoàng Phủ gia chủ nói rõ kết quả cho Phượng Khê rồi hỏi: “Ngươi thấy sao?”

Phượng Khê nhếch miệng cười:

“Chẳng qua là làm thí tốt bảo đảm xe thôi! Cái con Cùng Kỳ đó đoán chừng bọn hắn đã biết từ lâu rồi.

Ban đầu muốn giấu, giờ lại đẩy ra cõng luôn cái nồi!

Dù sao cũng chẳng ai biết lúc nào bọn hắn bắt được con thú này đâu.

Không cần nói nhiều, coi như có lợi ích rồi, tạm thời giữ im lặng, sau này tính tiếp!”

Hoàng Phủ gia chủ gật đầu tán thưởng.

Hắn cũng nghĩ vậy.

Phải thừa nhận, nếu Phượng Khê cô nương này mà về phe với hắn, thì đúng là rất được lòng người. Cũng dễ hiểu sao tổ tiên lại chúc phúc cho nàng.

Hắn thầm nghi hoặc: “Thẩm Chỉ Lan rốt cuộc lai lịch thế nào? Trường Sinh Tông lại làm chuyện lớn như vậy chỉ vì nàng.”

Phượng Khê cười: “Nàng ấy hả, chỉ tóm gọn trong hai chữ: sao chổi!”

Hoàng Phủ gia chủ: “...”

Phượng Khê đơn giản kể hết về Thẩm Chỉ Lan.

Thật ra Hoàng Phủ gia chủ trước đó cũng có cho điều tra, chỉ là không rõ ràng bằng Phượng Khê.

Nghe xong, hắn nói: “Ta nghĩ trong nàng ấy còn nhiều bí ẩn, Trường Sinh Tông chắc chắn không làm việc này miễn phí. Từ nay về sau chúng ta phải để mắt kỹ đến động tĩnh của nàng.”

Phượng Khê cười thầm trong lòng, nhìn kìa, đều xài từ “chúng ta”!

Quả nhiên không có kẻ thù muôn đời, chỉ có lợi ích muôn đời.

Nói đến Cùng Kỳ, Phượng Khê lại nhớ tới lần gặp Ta Nha trong Phách Cốc bí cảnh của Huyết gia trước đó.

Không biết sau này còn gặp lại con thú dị dạng mù đường này nữa không.

Thời gian trôi nhanh, mười ngày qua đi, cũng gần đến ngày mở Thần Quang Động Thiên.

Sáng hôm đó, Hoàng Phủ gia chủ dẫn theo đám người lên đường tiến về Thần Quang Động Thiên, thuộc vùng biển hoang nguyên.

Phần lớn người đi là đệ tử trẻ tuổi đủ điều kiện Cốt Linh, còn lại là hộ giá hộ tống.

Chỗ này không phải địa bàn của ba đại thế gia còn lại, mà là biển hoang của loài Man Thú cổ đại.

Loại Man Thú này bất kể hình thể lớn nhỏ, tu vi cao thấp, đều cực kỳ hung hãn và man rợ.

Chúng còn có thần thông cực kỳ lạ kỳ, không thể tưởng tượng nổi.

Khó xử nhất là chúng chẳng sợ ch/ết, khi đánh nhau thường tung ra cả nghìn chiêu tự tổn thương lấy mạng đổi mạng.

Nếu đệ tử gia tộc có vết thương trên người do loại Man Thú này thì thôi rồi, không còn lời nào để nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-587.html.]

Thật kỳ lạ, loài Man Thú cổ đại này chỉ sống được ở biển hoang nguyên, một khi rời khỏi đó liền biến mất như hư vô.

editor: bemeobosua

Cho nên nhiều người cho rằng đây là một dạng tồn tại đặc biệt, không phải thú bình thường.

Ngoài việc đề phòng Man Thú, bốn đại thế gia còn phải đề phòng… Trường Sinh Tông.

Dù Trường Sinh Tông ở Nam Vực địa vị cực kỳ kiên cố, giống như Hoàng đế đời thường, quyền lực lớn trong tay nhưng vẫn có nghi kỵ với quan dưới, thậm chí có mưu hắc hiểm.

Vì vậy, dù ngày thường bốn đại thế gia tranh đấu không ngừng, khi đối mặt Trường Sinh Tông thì vẫn biết giữ ý tứ.

Phượng Khê cảm thấy chuyện này giống hệt mối quan hệ giữa Ma tộc huân quý và Ma Hoàng.

Nhiều chuyện lắm, xuyên qua cái biểu tượng kia mà xem bản chất thật ra cũng chỉ có vậy thôi.

Mỗi lần Thần Quang Động Thiên mở cửa, Trường Sinh Tông đều sai người đến, nói nghe sang chảnh là để đứng ra trợ uy cho bốn đại thế gia, thật ra chính là nắm trong tay mọi tin tức, muốn động là động.

Nói đến mối quan hệ giữa bốn đại thế gia với Trường Sinh Tông thì phức tạp lắm, tóm lại bọn họ vừa liên kết vừa đề phòng nhau.

Trong phi thuyền của Hoàng Phủ thế gia, Phượng Khê chính là trung tâm chú ý tuyệt đối.

Chỉ cần nàng xuất hiện, đám người xung quanh ngay lập tức cười nói rôm rả.

Còn Hoàng Phủ Diệu thì ngược lại, bên cạnh chỉ lèo tèo vài người làm quen, chán chẳng buồn nói.

Hoàng Phủ Diệu tức muốn ch/ết, thầm nghĩ: “Nếu không phải ta phải giữ sức để đối phó Thần Quang Động Thiên, ta nhất định làm cho ngươi nhìn mà mê!”

Còn con hoang kia, dám lừa tiền ta, chờ Thần Quang Động Thiên mở ra, xem ta xử lý ngươi thế nào!

Phi thuyền tuy nhanh nhưng biển hoang nguyên xa vời vợi, bay nguyên mười ngày mới đến nơi.

Trong lòng Phượng Khê hơi háo hức, vì chẳng mấy chốc sẽ được gặp lại ba tay chân đắc lực của nàng: Ngụy Duệ, Mạnh Ngọc Hiên và Cảnh Phong.

Đặc biệt là Cảnh Phong, tay nghề thì khỏi chê.

Để hắn làm hào quang quần áo cho nàng, cứ mặc vào là sáng choang cả một vùng, khỏi lo mất dấu.

Phượng Khê tự hỏi không biết thời gian lâu vậy, tay nghề hắn có tiến bộ không.

Trước đây Phượng Khê còn có thể nhìn thấy người bên Nguyệt Minh thư viện, như Hoàng Phủ Lương chẳng hạn.

Đáng tiếc lần này nghe nói Nguyệt Minh thư viện cũng mở một cái cấm địa, nên Hoàng Phủ Lương không đến được.

Phượng Khê thầm nghĩ, cái Nguyệt Minh thư viện này giàu thật, rảnh rỗi lại mở cấm địa chơi.

Nàng cũng định nếu có thời gian sẽ đi dạo, chủ yếu là để hoài niệm mà thôi…

Dù sao bọn họ đến sớm nhất, trong khi ba đại thế gia còn lại chưa tới.

Hoàng Phủ gia chủ ra lệnh quân lính đóng quân chờ, khi mấy đại thế gia kia tới sẽ cùng tiến vào biển hoang nguyên.

Số lượng người đông, đối phó Man Thú cổ đại càng chắc ăn hơn.

Phượng Khê tò mò nhìn quanh vùng xa, dù gọi là hoang nguyên nhưng thực tế vẫn có khá nhiều thảm thực vật, chỉ là cây cối không cao lắm.

Bỗng nàng phát hiện một con thỏ nhảy nhót ở xa, trông có vẻ dễ thương.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, con thỏ xám to lớn theo gió phóng tới, cao hơn cả một trượng!

Hai cái răng cửa to như hai thanh đại kiếm lóe sáng, bắt đầu cào mặt đất kiếm ăn.

Mỗi bước đi để lại hai rãnh sâu trên đất.

Phượng Khê ngơ ngác: “…”

Bỗng thấy không còn thấy đáng yêu nữa.

Nhưng mà thỏ lớn thế, thịt chắc nhiều!

Chỉ là một đầu thỏ vậy ăn được mấy bữa đây?

Phải nấu thịt kho tàu ngon mới đủ sức cày?

Con thỏ xám lúc đầu gặm cỏ vui vẻ, bỗng nhiên đứng im, thân hình thu nhỏ lại chạy như bay.

Chẳng mấy chốc đã biến mất trong tầm mắt.

Phượng Khê thở dài: “…”

Chạy nhanh thế rồi sao?

Ta mới suy nghĩ tí thôi mà, chứ có ăn thật đâu!

Thỏ thỏ dễ thương thế kia, sao ăn thỏ được chứ!

Loading...