589. Xin cơm còn ngại thiu
Lôi Kiếp xịn sò đẹp đẽ ấy chẳng duy trì được lâu, vì Ngư Lạc Cuồng Bạo chứa điện nhanh như chớp, liền bị nó hút sạch hết.
Trong bụng nó mắng rầm Ngư Lạc Cuồng Bạo là đồ phế vật!
Tốn thời gian lâu vậy mới tích được chút điện, còn chưa đủ nhét kẽ răng nó nữa là!
Dù chỉ nghĩ vậy trong lòng, nhưng vì là linh sủng khế ước của Phượng Khê, Ngư Lạc Cuồng Bạo vẫn cảm nhận được cái cảm giác bị Lôi Kiếp “ghét bỏ” này.
Nó nghĩ thầm: “Đồ ch/ết lôi, đúng chuẩn kiểu xin cơm còn ngại thiu, thiếu tám đời đức!”
Phượng Khê lại tiếp tục cắm điện cho Lôi Kiếp, một lần nữa nạp đầy cho nó rồi cho nó ngồi trên đầu tóc, tiếp tục suy nghĩ xem làm sao để ký khế ước với Mê Tung Thố.
Lúc này, ba chiếc phi thuyền từ ba gia tộc khác nhau gần như cùng lúc tới.
Chắc chắn là để thương lượng rồi.
editor: bemeobosua
Lần này Thần Quang Động Thiên mở cửa, Hoàng Phủ thế gia tuy bị tổn thất khá nặng, nhưng cũng đành tạm cùng ba nhà kia đứng chung một trận tuyến chiến đấu.
Hoàng Phủ gia chủ biết rõ lòng dạ bọn họ, nhưng chẳng vì thế mà mất đi nhiệt tình, vẫn cùng ba vị gia chủ chào hỏi tử tế.
Ba vị kia mặc dù lòng tức giận sôi sục, nhưng mặt vẫn nở nụ cười lịch thiệp.
Cuộc đời này như một vở kịch, ai cũng là diễn viên giỏi.
Bốn người đang rôm rả chuyện trò, Phượng Khê ho khan một tiếng.
Thấy Hoàng Phủ gia chủ mà không phản ứng, lại ho thêm một tiếng nữa.
Hoàng Phủ gia chủ: “...”
Hắn muốn giả vờ không nghe thấy cũng không được, biết Phượng Khê da mặt dày lắm, nếu hắn không giới thiệu, con nhỏ này chắc chắn sẽ tự giới thiệu mình thôi.
Thế là cười nói:
“Tiểu Khê, lại đây, ta giới thiệu với ngươi một chút.”
Phượng Khê vội vàng chạy tới.
Hoàng Phủ gia chủ tiếp lời:
“Ba vị này là ba gia chủ: Ngụy, Mạnh và Cảnh. Cô nương này chính là đệ tử truyền nhân của Bắc Vực Huyền Thiên Tông, Phượng Khê, cũng là tiểu sư muội của Viêm Nhi.
Gần đây ở lại Hoàng Phủ thế gia, lần này theo ta tới đây hóng chuyện cho vui.”
Phượng Khê lễ phép cúi đầu chào ba vị gia chủ, sau đó ngoan ngoãn đứng cạnh Hoàng Phủ gia chủ.
Nếu không biết còn tưởng đây là dòng họ tổ tiên!
Ngụy gia chủ cười ha hả:
“Nghe danh tiểu nha đầu này lâu rồi, hôm nay gặp mặt đúng là thông minh, lanh lợi như lời đồn.”
Mạnh gia chủ gật đầu nhẹ:
“Đúng vậy, đứa nhỏ này xem ra còn mang theo chút sức mạnh tinh linh nữa.”
Cảnh gia chủ cũng cười:
“Không chỉ thông minh mà còn lễ phép, đúng là đứa bé ngoan.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-589.html.]
Phượng Khê hiểu ý họ muốn hạ thấp thân phận mình xuống thành một đứa nhỏ ngoan ngoãn, một hậu bối, để nàng khỏi phải dùng danh phận sứ giả Bắc Vực mà giữ sĩ diện.
Dù lòng có chút ngứa ngáy khó chịu, mặt vẫn giữ bộ dáng e thẹn.
Hoàng Phủ gia chủ: “...”
Diễn kịch hăng quá!
Chỉ khi đứng cạnh mới thấy, dáng vẻ ngại ngùng ấy mới đúng là thật.
Dù chẳng nói chẳng rằng, nhưng ít nhất ba người kia cũng bớt đề phòng Phượng Khê hơn một chút.
Có vẻ trước đây họ đã đánh giá nàng hơi cao, giờ thì lại nghĩ: con nhỏ này cũng có chút mưu mô đấy, chứ chẳng phải ai không có “chống lưng” mà lại lợi hại được như vậy.
Ngay sau đó, gia chủ Hoàng Phủ bắt đầu bàn bạc kế hoạch tiến vào vùng biển hoang nguyên.
Tuy đường đi thẳng là gần nhất, nhưng bên trong còn mấy lãnh địa của Man Thú cổ đại, toàn những nơi hung hiểm nên vẫn nên đi đường vòng cho chắc ăn.
Trong lúc các bậc trưởng bối thương lượng, đám đệ tử trẻ tuổi đã tụm lại cười nói rôm rả.
Hoàng Phủ Diệu dẫn theo ba người trẻ tuổi, đều là đệ tử xuất thân thế gia, tu luyện trong Trường Sinh Tông.
Trên mặt họ hiện rõ vẻ tự tin, có chút kiêu ngạo.
Tuy mỗi thế gia trong Trường Sinh Tông đều có không ít đệ tử, nhưng ở độ tuổi này, chỉ có bốn người bọn họ là nổi bật hơn cả.
Tôn tử của Cảnh gia chủ, Cảnh Vọng, liếc mắt nhìn Cảnh Viêm, rồi quay sang hỏi Hoàng Phủ Diệu:
“Đó là đại ca ngươi à? Nhìn chẳng có gì đặc biệt.”
Hoàng Phủ Diệu bật cười:
“Huynh đừng nhìn mặt mà bắt hình dong. Tuy tu vi đại ca ta không bằng mấy người ở đây, nhưng tư chất lại không tệ đâu. Nếu không, tổ tiên Hoàng Phủ gia đã chẳng để huynh ấy giữ vai trò như vậy.”
Cảnh Vọng bĩu môi:
“Tư chất tốt? Ta thật sự không thấy gì đặc biệt cả!
Không phải ta khó tính, nhưng hắn nhìn qua cũng bình thường thôi. Còn nha đầu Phượng Khê ấy, có phải thần thoại gì đâu. Mấy lời đồn đoán ngoài kia, ta nghe mà thấy phi lý.”
Hoàng Phủ Diệu lắc đầu, vẫn cười:
“Huynh nói vậy là không đúng rồi. Dù ta không thân thiết với Phượng Khê, nhưng nàng được tổ tiên Hoàng Phủ gia chúc phúc, thế cũng đủ thấy tư chất không tệ chút nào.
Nghe đâu nàng từng vượt qua phong sinh thủy khởi ở Bắc Vực, chuyện đó đâu phải người thường làm được…”
Cảnh Vọng hừ lạnh:
“Ngươi tâng bốc nàng thế, nếu lợi hại đến vậy, ta phải để mắt tới nàng kỹ hơn mới được!”
Dứt lời, hắn liền sải bước đi về phía Phượng Khê.
Ngụy Đình và Mạnh Ngọc Hằng liếc nhìn nhau, đều im lặng.
Rõ ràng Hoàng Phủ Diệu đang cố tình khiêu khích, mượn lời Cảnh Vọng để gây sức ép.
Cảnh Vọng hiểu thừa chiêu đó, nhưng cố tình giả vờ không biết, tranh thủ dịp này mà thể hiện bản thân.
Tiện tay đè lên hào quang của Phượng Khê một chút cũng tốt.
Ngay lúc đó, Cảnh Phong hớt hải chạy đến, trông chẳng khác nào con khỉ nhỏ nghịch ngợm.
“Đường huynh, huynh nhìn xem, hôm nay trời thật trong xanh!”
Cảnh Vọng sầm mặt: “…Ngươi bị bệnh à?!”