Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 590
Cập nhật lúc: 2025-06-15 17:25:57
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
590. Ngươi thật là may mắn nha
Cảnh Vọng hơi khó chịu nhìn đường đệ mình.
Thật ra đệ đệ này cũng không đến nỗi tệ, dù chẳng thể vào Trường Sinh Tông, cũng không thi đậu Nguyệt Minh Thư Viện, nhưng ít ra trong đám trẻ tuổi cũng nổi bật.
Chỉ có điều từ sau khi trở về từ giao giới Nam Vực và Bắc Vực, hắn bắt đầu có vẻ khác thường.
Thỉnh thoảng lại nói Tiêu Hề Hề của Bắc Vực kia giỏi lắm, lợi hại lắm, cứ như thể Tiêu Hề Hề thần thánh đến mức không làm được chuyện gì ấy!
Bây giờ lại chạy tới chặn hắn lại, nói mấy câu ngây thơ ngu ngốc, chẳng phải nói nhảm hay sao?!
Thôi thì trước mặt mọi người, Cảnh Vọng cũng không tiện chửi thẳng, đành phải ậm ừ: "Ừm, là rất xanh."
Nói xong định đi tìm Phượng Khê để hỏi cho ra nhẽ.
Ai dè Cảnh Phong lại kéo lại: "Đường huynh, ta có mấy chỗ trong việc tu luyện không hiểu rõ, ngươi giải thích giúp ta cái đi!"
Cảnh Vọng hơi mất kiên nhẫn: "Ta đang bận, xong việc rồi giải thích cũng không muộn."
Nói rồi phất tay áo tránh cái đuôi của hắn, bỏ đi.
Cảnh Phong tức muốn ch/ết!
Lúc trước nó nói chuyện với Hoàng Phủ Nghiêu, nghe người ta bảo Phượng Khê rất có thể chính là Tiêu Hề Hề.
Thật ra không cần Hoàng Phủ Nghiêu nói, Cảnh Phong cũng cảm thấy Phượng Khê với Tiêu Hề Hề cực kỳ giống nhau.
Không phải về diện mạo, mà là kiểu cảm giác khó nói thành lời.
Nói sao nhỉ, nhìn thì có vẻ ngoan ngoãn, nhưng cứ như đang lén lút nghĩ mấy chuyện xấu xa.
Điều quan trọng hơn nữa là, vừa nhìn thấy Phượng Khê, đầu gối hắn đã thấy mềm nhũn, còn muốn… làm cái gì đó với quần áo.
Trời ơi, thời gian qua hắn đã dồn bao nhiêu khí lực để ép mình coi nhẹ cái cảm giác yêu thích này.
Kết quả giờ lại cong lên hết cả!
Nên hắn tin chắc Hoàng Phủ Nghiêu không sai, Phượng Khê chính là Tiêu Hề Hề.
Sư phụ nàng họ Tiêu, tên trong có chữ "Suối" cũng chẳng phải là Tiêu Hề Hề!
Còn Quân Văn nữa, hơn nửa là Tiêu Văn.
Chính vì nghĩ vậy, hắn mới lo sợ, thấy đường huynh bị Hoàng Phủ Diệu khuyến khích muốn đi khiêu khích Phượng Khê thì phải chạy đến ngăn ngay.
Không phải coi thường đường huynh hắn, dù tu vi cao hơn, nhưng cũng dễ bị Phượng Khê đào hố chôn sống!
Thật ra Cảnh Phong cũng nghi hoặc, dù Phượng Khê biểu hiện rất lợi hại trong quá trình chung đụng, nhưng sao lại khiến hắn sợ hãi đến thế?
Chẳng lẽ trước kia trên chiến trường thượng cổ có chuyện gì?
Giờ không có thời gian suy nghĩ, thấy đường huynh như con nai ngơ đi tìm Phượng Khê, hắn đành theo sau.
editor: bemeobosua
Cảnh Vọng đến bên Phượng Khê, nhìn nàng kỹ rồi nói:
"Ngươi là Phượng Khê? Nghe nói ở Bắc Vực tiếng tăm vang dội, vậy mà ta thấy tu vi cũng bình thường!"
Vừa dứt lời, Cảnh Phong vội vàng can:
"Phượng Khê sư muội, ý của đường huynh ta là, tu vi ngươi thấp nhưng danh tiếng vang dội hẳn phải có cái gì hơn người! Thật đáng phục! Thật đáng phục!"
Cảnh Vọng ngơ ngác:
"..."
Chó rắm m/ày thả tao ra!
Ý ta là thế hả?!
Phượng Khê thì không ngu, biết Cảnh Vọng đến gây sự, nhưng nhìn hai người này vừa vội vừa luống cuống, nàng cười nói:
"Hai vị sư huynh quá lời rồi! Tu vi của ta thấp, không bằng hai vị sư huynh tu vi thâm sâu, còn mong hai vị chiếu cố."
Cảnh Phong tranh thủ nói: "Chiếu cố lẫn nhau."
Cảnh Vọng thấy vậy sợ hết hồn, thậm chí không còn tâm tư gây chuyện nữa.
Nói thật, thái độ Phượng Khê rất khiêm tốn, nếu mà hắn gặp người như vậy mà bới móc, chỉ làm lộ ra mình nhỏ nhen.
Thế là hắn liếc Cảnh Phong một cái rồi bỏ đi.
Cảnh Phong mới thở phào nhẹ nhõm, may mà đường huynh cuối cùng cũng tỉnh táo trở lại.
Phượng Khê nhìn bộ dạng nhẹ nhõm đó không khỏi bật cười, nghĩ bụng cái mũi ngựa của mình chắc rớt mất rồi.
Rớt thì rớt đi, dù sao nàng cũng không thừa nhận, ai dám bảo nàng là “áo lót” đội đầu?
Cảnh gia chủ hơi cau mày, không hài lòng với hai đứa cháu chút nào.
Cảnh Vọng tuy không đến mức ngốc nghếch, nhưng suy nghĩ thì cũng chẳng sâu sắc gì.
Kiêu ngạo thì không sao, nhưng làm chuyện mà không tìm hiểu kỹ đã tung chiêu, rõ ràng là ngu ngốc.
Còn Cảnh Phong thì đúng là không còn mặt mũi đâu mà nhìn!
Dù là vì tốt bụng, muốn ngăn đường huynh làm chuyện ngu xuẩn, nhưng cũng không đến mức hèn mọn vậy chứ!
Ai không biết còn tưởng hắn ta là tay sai của Phượng Khê nữa kìa!
Ngụy gia chủ với Mạnh gia chủ liếc nhau một cái, trong lòng có chút cười trên nỗi khổ của người khác.
Dù ba nhà tạm thời kết giao đồng minh, nhưng chuyện kiểu này, ai mà chẳng muốn nhìn đối phương lâm cảnh dở khóc dở cười!
Đúng lúc ấy, Ngụy Duệ và Mạnh Ngọc Hiên đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-590.html.]
Hai người mặt cười toe toét, nói chuyện còn khom người bày tỏ lòng kính trọng:
“Phượng Khê tiểu muội, nghe danh tiếng muội từ lâu, hôm nay được gặp thật là có duyên ba đời!”
“Đúng vậy, Phượng Khê tiểu muội, được gặp mặt thật là vinh hạnh cho chúng ta!”
Ngụy gia chủ và Mạnh gia chủ nhìn nhau: “…”
Mấy đứa tiểu tể tử này bị lú rồi hả?!
Chẳng phải nàng ta chỉ là một con nhỏ tóc vàng hoe thôi sao? Sao mấy người nịnh nọt đến thế?!
Cảnh gia chủ thì ngược lại, trong lòng nhẹ nhõm hẳn.
Mặc dù mình ướt như chuột lột, nhưng nếu ai cũng bị mưa táp như vậy thì cũng chẳng sao.
Quân Văn lại bực bội vô cùng.
Ba cái thằng ch.ó da lộn này bám sát quá trời!
Ch/ết tiệt!
Tiểu muội ta cái gì cũng tốt, chỉ có cái tật là hay gây họa!
Đi đến đâu là một bầy dã thân thích vây quanh đến đó, sư huynh như hắn đúng là chả rảnh mà tranh giành!
Hoàng Phủ Diệu nhìn cảnh này, bắt đầu thổi ngòi chuyện xấu, ý muốn xúi Cảnh Vọng với mấy người kia gây sự với Phượng Khê.
Ngụy Đình và Mạnh Ngọc Hằng chẳng buồn quan tâm đám trẻ con này, lần này họ đến là để vào Thần Quang Động Thiên tìm cơ duyên, chẳng muốn phí sức vào chuyện lặt vặt với Phượng Khê.
Cảnh Vọng cũng đang bị sư đệ mình làm cho tức tối đến mất hứng, không thèm đoái hoài tới chuyện với Phượng Khê.
Thế là Hoàng Phủ Diệu nói hoài nói mãi cũng không đạt được mục đích.
Trong lòng hắn hậm hực, nhưng đành chịu.
Thôi kệ, có nhiều cơ hội ở Thần Quang Động Thiên, gặp lại nàng hay con hoang kia cũng chưa muộn.
Lúc này bốn gia chủ thương lượng xong kế hoạch, dẫn đầu đội ngũ tiến vào biển hoang nguyên.
Phượng Khê một mực bám sát bên bốn gia chủ, chẳng nói chẳng rằng, cũng chẳng rời đi đâu.
Hoàng Phủ gia chủ thì hiểu rõ ý tứ nàng: đơn giản là bám sát mấy đại nhân lợi hại, tránh gặp phải nguy hiểm.
Trong lòng ông cũng không biết nên khen nàng thông minh hay mắng nàng không biết xấu hổ!
Không chỉ có Phượng Khê, Quân Văn và Cảnh Viêm cũng theo sát.
Chưa kể Cảnh Phong, Hoàng Phủ Nghiêu, Ngụy Duệ cùng Mạnh Ngọc Hiên cũng như kẹo da trâu đeo bám phía sau.
Thỉnh thoảng còn hỏi han Phượng Khê có khát không, có đói không, có mệt không…
Bốn vị gia chủ trên mặt đều tỏ ra im lặng.
Xấu hổ muốn ch/ết!
Phượng Khê là tổ tông các người à?!
Mấy người sao nịnh nọt đến vậy?!
Bốn người Hoàng Phủ Diệu đi đầu, vì họ rất tự tin.
Đây chỉ là biên giới biển hoang nguyên, dù có Thượng cổ Man Thú xuất hiện cũng chỉ là cấp Nguyên Anh, bọn họ hoàn toàn tin mình có thể đối phó dễ dàng.
Bốn vị gia chủ rất hài lòng về điều này, người trẻ cần có tinh thần mạnh mẽ, dám đi đầu, dù có chút thiệt thòi cũng không sao.
Kinh nghiệm, sự từng trải đều phải có quá trình rèn luyện mới có được.
Dù sao cũng không thua bọn chó xù kia!
Bốn con ch.ó xù giờ vẫn vây quanh Phượng Khê không rời.
Trong đầu bọn chúng nghĩ, có nàng che chở thì mới yên tâm, bảo bọc nhau mới là chuyện lớn!
Phượng Khê lúc này hơi lo lắng, nghĩ thầm: “Đám này cứ như đàn ong vỡ tổ, chẳng biết làm sao bắt nổi con thỏ kia?”.
Chưa nói đến mấy con thú hoang, ngay cả các Thượng cổ Man Thú khác chắc cũng đều núp kỹ rồi, bản năng sinh tồn mà.
Nhưng Phượng Khê không ngờ, mấy con thú hoang ở đây lại không áp dụng kiểu “xu cát tị hung” như người ta tưởng.
Bởi vì, đã có Thượng cổ Man Thú chặn đường, đó là bầy sói.
Ngụy Duệ thì nhỏ giọng nói với Phượng Khê:
“Đây là vùng địa hình phức tạp của sói, chúng hiểu thuật độn thổ, có thể chui ngay xuống đất trong chớp mắt.
Chính vì có khả năng trốn chạy này, chúng mới dám đụng độ với chúng ta.”
Phượng Khê vừa định đáp lời thì bên trong Huyết Ma Lệnh, giọng nói phấn khích của Huyết Phệ Hoàn vang lên:
“Cháu gái ngoan, mấy con Man Thú này thông minh lắm đấy, đừng có chỉ biết đứng xem cho vui! Nhìn cho kỹ vào, biết đâu lại học được khối thứ hay ho.
Ví dụ nhé, vùng này cây cối thưa thớt, có nghĩa là chỗ nào rậm rạp thì khả năng độn thổ của tụi nó sẽ bị hạn chế.
Còn nữa, đàn sói này không ngu, biết đánh không lại thì chạy tới khiêu khích, rõ ràng là đã giăng sẵn trận địa.
Nếu ta đoán không sai, cái bọn chắn đường kia chỉ là ngụy trang, dưới đất chắc chắn còn phục kích!
Chờ hai bên đánh nhau, tụi dưới đất sẽ nhảy lên bắt mồi!
Chỉ cần vớ được con mồi, lần này tụi nó không thiệt gì cả!
Ta tính rồi, con là người có tu vi thấp nhất, chắc chắn là mục tiêu mà tụi nó nhắm tới!
Con đúng là… hên quá xá!”
Phượng Khê: “…”