593. Có con mắt nhìn người!
Trương trưởng lão trong lòng ngàn lần không muốn đi trước làm bia thịt, nhưng nếu không đồng ý, bốn ông gia chủ kia kiểu gì cũng bẻ cành làm khó, cản không cho người của Trường Sinh Tông theo sau nữa.
Vậy thì biết ăn nói sao với tông môn?
Thế là ông đành nghiến răng nghiến lợi, trái với lương tâm mà nói ra mấy câu nghe phát ói:
“Bốn vị khách khí quá rồi!
Các vị gặp khó khăn, Trường Sinh Tông chúng ta lẽ ra phải ra tay giúp đỡ mới phải!”
Nói xong, Trương trưởng lão mặt như bánh bao nhúng nước, dẫn người đi thẳng lên đầu hàng.
Trong bụng thì giận sôi gan, hận Phượng Khê đến nghiến cả lợi:
“Con nha đầu ch/ết bầm kia, nhớ mặt đó, đợi đấy cho ta!!”
Trong khi ông tức gần ch/ết, thì bốn gia chủ lại mát ruột mát gan, lòng như mở hội.
Ha ha ha!
Trước kia mỗi lần Thần Quang Động Thiên mở ra, thấy người Trường Sinh Tông là muốn nôn, bây giờ nhìn mà thấy mê ghê!
Ai mà chẳng thích bảo tiêu miễn phí chứ?
Công lớn vẫn là do nha đầu Phượng Khê kia! Cái đầu óc lanh lẹ kia, mà rơi vào tay họ thì đã sớm được đãi ngộ thế này rồi!
Vì được lợi thật sự nên giờ nhìn Phượng Khê bọn họ cũng thấy thuận mắt hẳn lên.
Nhìn sang mấy đứa cháu lông bông của mình cũng thấy đáng yêu luôn!
Tụi nó không tệ, có mắt nhìn người!
Còn bên này, Hoàng Phủ Diệu thấy Phượng Khê lại được dịp thể hiện, tức đến nghiến răng ken két, nếu không cố kiềm chế thì cái mặt hắn đã đen như đ.í.t nồi rồi.
Nhưng nghĩ lại, cũng chưa chắc là chuyện xấu. Phượng Khê mà đắc tội Trương trưởng lão, biết đâu khỏi cần hắn ra tay, nàng ta tự động "một đi không trở lại".
Một lúc sau, đội ngũ di chuyển êm đềm, không gặp thêm nguy hiểm gì.
Mọi người đoán là chỗ này chắc thuộc địa bàn của đàn sói, không có thượng cổ man thú nào dám mò tới tranh chấp.
Ai ngờ đâu, vừa nghĩ bụng “Chắc tới lúc mặt trời lặn cũng chẳng có gì đâu ha,” thì “vù vù vù”, từ trong bụi cỏ bay ra cả đàn yêu trùng y như muỗi, lố nhố như ong vỡ tổ!
Đám muỗi này mình dài nhọn hoắt, trên vòi phát ra ánh sáng xanh lè nhìn phát rợn tóc gáy!
Bốn vị gia chủ hoảng loạn:
“Ủa!? Rõ ràng chúng ta đã né cái ổ muỗi Man Hoang rồi mà?! Sao vẫn bị dí vậy?!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-593.html.]
Đừng tưởng bọn này cấp thấp mà khinh thường, số lượng đông dã man, lại còn kèm kịch độc!
Ghê hơn nữa, tụi nó không những không sợ lửa mà còn hút lửa rồi biến thành năng lượng cho bản thân. Má ơi, muỗi phiên bản phản diện Marvel!
May mà người của bốn đại gia tộc với Trường Sinh Tông đều có kiến thức cơ bản, không ai ngu tới mức dùng pháp thuật lửa đốt muỗi.
Phượng Khê với hai người bên cạnh tuy không biết rõ, nhưng có nhóm Cảnh Phong nhắc nhở nên cũng kịp thời dựng kết giới linh khí tự vệ.
Dù ai nấy liều mạng ch/ém g/iết, nhưng muỗi thì đông như quân Nguyên.
Ch/ém kiểu gì cũng không hết! Ch/ém con này thì con khác chui ra!
Một đệ tử xui xẻo sơ sẩy để hở kết giới, liền có một con muỗi chui tọt vào.
Ngay lập tức, mặt hắn tái xanh như tàu lá chuối, ngã lăn ra đất lăn lộn quằn quại. Một lúc sau, hắn tắt thở.
Không bao lâu sau, cái xác bị đám muỗi bâu lại rỉa sạch, còn lại đúng bộ xương trắng hếu.
Bốn gia chủ nhăn mặt, cảm thấy tình hình hơi toang rồi.
Nếu trước khi trời tối không xử lý xong đàn muỗi, tới lúc đàn sói dưới đất trồi lên đánh lén nữa là đúng combo thảm họa!
Cả bọn đang đau đầu tìm đối sách thì Phượng Khê cũng chắp tay sau lưng trầm ngâm suy tính.
Từ nãy giờ nàng chưa hề ra tay.
Lý do đơn giản: bị Cảnh Phong và mấy người vây thành vòng bảo vệ giữa trung tâm, đứng một chỗ không khác gì búp bê trưng bày, có muốn đánh cũng không chen ra được.
Người khác chắc thấy vậy còn ngại, chứ Phượng Khê thì xin lỗi, từ điển của nàng không có chữ “ngượng”.
Nàng còn đang tính xem có nên diễn một màn thảm thiết để được bồng bế không, thì Tiểu Hắc Cầu mở miệng:
“Chủ nhân ơi, chim ăn côn trùng là chuyện trời định rồi! Ngươi thả Tiểu Chim Béo ra đi!
Để nó nuốt sạch cái lũ muỗi ch/ết bầm này!”
Tiểu Chim Béo: “…”
Ê, có con chim nào mà bị sỉ nhục trắng trợn vậy không!?
Ta là Phượng Hoàng! Phượng Hoàng đó!!
Không phải chim sẻ rách chuyên ăn muỗi đâu nha!
Với lại, mấy con muỗi kia độc muốn xỉu, ngươi muốn hạ độc gi/ết ta à!?
Tất nhiên, nếu Tiểu Chim Béo đã trưởng thành thì đừng nói muỗi độc, cho ăn rắn hổ mang cũng không ngán.
Vấn đề là … nó vẫn là chim non, là một chú chim bé xíu xiu!
Một cánh chim nhỏ xíu, bay lên bay xuống mà chẳng khác gì nhảy dây, bay không nổi quá đầu gối ai hết…