Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 594

Cập nhật lúc: 2025-06-15 17:26:06
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

594. Dù có nuôi chó thì thỉnh thoảng cũng phải ném cho nó miếng xương nhằn chứ, đúng không?

Tiểu Chim Béo bày ra dáng nghiêm túc nói với Phượng Khê:

“Hay là… ta thử dọa bọn nó phát nhỉ?”

Phượng Khê nghiêng đầu suy nghĩ, cảm thấy không khả quan cho lắm.

Tuy tụi yêu trùng vẫn hay sợ Phượng Hoàng, nhưng đám muỗi hoa chân Man Hoang kia thì lại chẳng sợ lửa, mà số lượng thì đông như kiến cỏ!

editor: bemeobosua

Lại thêm vùng hoang nguyên này cấm bay, không ảnh hưởng gì tới đám muỗi, nhưng với Tiểu Chim Béo thì đúng là đ.â.m vào tổ kiến lửa, nó mà bay lên là gió tạt cho rụng như lá đa.

Nó vốn chỉ là con chim non, có muốn uy h.i.ế.p gì thì cũng chỉ được tí hình thức, chứ nói hiệu quả thì… thôi cho nghỉ.

Không chừng còn chưa dọa được muỗi, đã bị muỗi dọa ngược rồi.

Dù sao thì, mang danh Phượng Hoàng là cái mác dán chơi, người ta nhìn một hồi là biết thật giả ngay.

Giờ thì phải tính sao đây?

Trời sắp tối mất rồi, mà không giải quyết nhanh thì lát nữa muỗi chưa bay xong, sói đã hú rồi!

Đúng lúc này, giọng Huyết Phệ Hoàn trong Huyết Ma lệnh vang lên lạnh tanh:

“Còn tính gì nữa? Đánh! Một quyền chấp mười chiêu, đập phát ch/ết luôn!”

Phượng Khê thản nhiên coi như không nghe thấy gì, tiếp tục nhìn chằm chằm đám muỗi, đầu óc xoay như chong chóng tìm kế đối phó.

Đột nhiên, đôi mắt nàng sáng rỡ.

Muỗi là loài có cánh mà!

Cánh là ưu thế, nhưng cũng là điểm yếu đấy!

Nghĩ đoạn, nàng móc ra cây Bút Núi Sông Càn Khôn, lại lôi thêm lá bùa trắng, hơi ngẫm nghĩ, liền bắt đầu vẽ bùa.

Vẽ xong, nàng lớn tiếng quát lên:

“Tránh ra! Mau tránh ra hết cho ta!”

Đám người chưa hiểu chuyện gì, nhưng theo bản năng vẫn tản ra nhường đường.

Phượng Khê ném lá bùa ra ngoài.

Chỉ thấy từ mặt đất bốc lên một cột xoáy như vòi rồng, ào ào hút cả đám muỗi hoa chân xung quanh vào trong.

Đám muỗi còn chưa kịp “ong ong” phản kháng, đã bị cuốn vèo đi sạch sẽ...

Thấy cách này hiệu quả, Phượng Khê lập tức tranh thủ thời gian tiếp tục vẽ.

Loại phù này là nàng cải tiến từ Cụ Phong phù, tăng gió mạnh, giảm sát thương, nói trắng ra là dùng để “thổi bay ngươi ra khỏi đây”!

Muỗi hoa chân tuy to hơn muỗi thường, dài cỡ ba tấc, nhưng có cánh thì càng dễ bị gió cuốn, cứ thế thổi đi là xong!

Phía Hoàng Phủ gia chủ nhìn thấy cảnh tượng này, ban đầu mừng rỡ, sau lại thấy hụt hẫng.

Bởi vì... số muỗi nhiều như vãi trấu, một tấm bùa thì ăn thua gì? Phải mấy chục tấm mới đủ trấn áp!

Phượng Khê một mình thì vẽ được bao nhiêu? Trời chưa tối thì tay nàng cũng đã chuột rút rồi!

Huống hồ loại phù này ở Nam Vực vốn không có, bảo các phù sư khác học cũng không kịp!

Còn không bằng xông lên vung tay đập muỗi cho nhanh!

Đúng lúc này, Hoàng Phủ gia chủ liếc mắt sang thì suýt chút nữa thì rớt con ngươi.

Chỉ thấy Phượng Khê... hai tay cùng lúc vẽ phù!

Chớp mắt cái lại thấy… bốn tờ phù đã thành hình!

Ông ta còn tưởng mình hoa mắt, nhưng nhìn lại thì không chỉ mình ông, ai chứng kiến cũng đều há hốc mồm, không tin nổi vào mắt mình.

Phượng Khê chẳng buồn để ý mấy ánh nhìn kia, rất nhanh đã vẽ được cả chồng phù vòi rồng, sau đó từng lá từng lá được nàng ném ra như ném bài tây.

Từng cơn vòi rồng như lưỡi hái quét ngang đàn muỗi, cắt thành từng mảng sương đen rồi thổi bay đi...

Phượng Khê còn hào hứng vẫy tay theo đám muỗi:

“Đi đường bình an nha! Không tiễn!”

Bầy muỗi: Ông ông ông ong ong ong...

Phượng Khê làm như nghe không hiểu, gật gù tự nhủ: “Chắc bọn nó cảm ơn ta. Người tốt như ta, giúp đời không cầu báo, ít lắm nha!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-594.html.]

Nàng lại lôi ra thêm bùa, tiếp tục vẽ.

Biết đâu bầy muỗi lát nữa lại bay về, chuẩn bị sẵn vẫn hơn!

Cảnh Phong đứng bên cạnh, tay ngứa ngáy, nhìn muốn khắc cái ấn ch/ết đi được.

Hồi trước đâu có cái sở thích này ta?

Cảnh Viêm cũng ngứa tay. Nếu như có ấn để in phù thì tốc độ còn nhanh gấp mấy lần!

Có điều, Phượng Khê chưa mở miệng thì hắn cũng không tiện chen vào.

Thực ra, Phượng Khê cũng có nghĩ tới vụ khắc ấn, nhưng thứ nhất là tốn thời gian, thứ hai là không muốn bày hết bài tẩy ra.

Chủ yếu là... tay nàng vẽ vẫn đủ dùng!

Mấy người Hoàng Phủ gia chủ dù trong bụng đầy thắc mắc, nhưng nhìn Phượng Khê bận rộn thế cũng chẳng tiện hỏi gì.

Trời cũng bắt đầu tối, họ dứt khoát quyết định hạ trại tại chỗ.

Chờ sắp xếp ổn thỏa, Phượng Khê đã vẽ xong... nửa bao tải phù vòi rồng.

Nàng đưa một chồng dày cộp cho Hoàng Phủ gia chủ:

“Ngài cầm lấy, để phòng trường hợp khẩn cấp.”

Rồi quay sang chia cho ba người Mạnh gia mỗi người một xấp.

Mấy người Cảnh Phong cũng được chia phần.

Mấy người Hoàng Phủ gia chủ lần này nhìn Phượng Khê thuận mắt hẳn lên.

Không ngờ tiểu nha đầu này lại là thiên tài chế phù! Bảo sao ở Bắc Vực mà nổi đình nổi đám như vậy, đúng là có bản lĩnh!

Mấu chốt là nàng còn rộng rãi, tặng họ cả đống phù quý giá như thế mà không lấy đồng nào.

Hoàng Phủ gia chủ trong lòng hơi xấu hổ, ban đầu cứ nghĩ nha đầu này là dạng tham lam chỉ biết nhận chứ không cho. Giờ nghĩ lại, hóa ra mình thiển cận!

Đang ngẫm thì nghe thấy Quân Văn nói với Phượng Khê:

“Tiểu sư muội, tình hình tông môn mình muội không lạ gì, nghèo sặc m.á.u rồi. Muội tặng hết phù quý như vậy mà không thu đồng nào là sao?

Lá bùa không tốn tiền hả? Phù mực không tốn tiền chắc?

Nghèo mà hào phóng chính là muội đó!”

Phượng Khê lườm một cái, nghiêm túc nói:

“Ngũ sư huynh, sao có thể nói vậy? Hoàng Phủ gia chủ họ che chở cho muội với các huynh, muội góp một phần sức cũng là nên.

Về sau đừng nói mấy câu như thế nữa!

Không khéo người ta lại bảo Bắc Vực chúng ta keo kiệt, thấy cái lợi nhỏ cũng tham!”

Bốn người Hoàng Phủ gia chủ: “...”

Ngươi muốn lấy tiền thì nói đại ra cho xong!

Làm bộ cao thượng như thế, bọn ta biết phản ứng sao đây?!

Đám họ đều là người trọng thể diện, đương nhiên không chịu nổi kiểu nói khích này.

Hoàng Phủ gia chủ không thèm trả giá, ném thẳng mười vạn linh thạch vào tay Phượng Khê.

Ba người Mạnh gia thấy vậy, cũng mỗi người chuyển cho nàng mười vạn linh thạch.

Phượng Khê mặt ngoài xua tay nói “Ôi dào khách sáo quá, ta không có ý gì đâu!”, nhưng tay thì đã nhanh nhẹn thu hết vào nhẫn trữ vật, động tác không sai một li.

Bốn người Hoàng Phủ gia: “…”

Lừa đảo!

Quá là lừa đảo!

Phượng Khê không phải tiếc mấy viên linh thạch đó, mấu chốt là không thể để bọn họ cho rằng chuyện nàng cố gắng là lẽ đương nhiên!

Hiện tại giữa họ chỉ là quan hệ cùng có lợi, đôi bên lợi dụng lẫn nhau, chẳng có gì phải ngại ngùng cả.

Thấy vậy, bốn người Cảnh Phong cũng định đưa linh thạch cho Phượng Khê. Nhưng nàng nhất quyết không nhận, ngược lại còn đưa cho mỗi người một chồng phù triện khác nhau.

Trong lòng bốn người Hoàng Phủ gia ít nhiều có hơi chua.

Đây chẳng phải rõ rành rành là "nhìn đĩa đồ ăn dưới mâm người khác" sao?!

Nhưng nghĩ lại thì cũng đúng, bốn con ch.ó xù kia suốt ngày quẩn quanh bên nàng, cho chút chỗ tốt cũng là chuyện nên làm.

Dù có nuôi chó, thì thỉnh thoảng cũng phải ném cho nó cục xương chứ còn gì!

Loading...