Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 595
Cập nhật lúc: 2025-06-15 17:26:08
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
595. Nhân loại đúng là quá gian xảo!
Trương trưởng lão đứng cách đó không xa, nhìn một màn trước mắt mà thở dài trong bụng.
Hắn không thèm tới hỏi mua bùa vòi rồng của Phượng Khê, bởi vì hắn biết rõ, hoặc là nàng không thèm bán cho hắn, hoặc là sẽ ch/ém hắn một nhát chí mạng.
Dù sao mọi người cũng cùng hội cùng thuyền, tứ đại thế gia lại càng không có khả năng thấy ch/ết mà không cứu.
Hắn thấy Hoàng Phủ Diệu và ba người kia đang đứng đực ra một chỗ, liền cười hề hề vẫy tay gọi.
Bốn người Hoàng Phủ Diệu đều tu luyện ở Trường Sinh Tông, đương nhiên không tiện làm ngơ, đành phải bước tới.
Trương trưởng lão cười toe toét:
“Các ngươi có phải đang thấy hơi khó chịu trong lòng, cảm thấy bị Phượng Khê dẫm lên đầu rồi không?”
Cảnh Vọng hừ lạnh:
“Nàng chế phù có giỏi thì sao? Chẳng phải ngay cả Kim Đan cũng chưa tới! Nếu đánh nhau thật, ta một tay cũng có thể đập c/hết nàng!”
Trương trưởng lão lắc đầu, nghiêm giọng nói:
“Nói thế là sai rồi! Một chế phù sư giỏi có thể xoay chuyển càn khôn, lấy một địch vạn! Nha đầu Phượng Khê kia, tiền đồ vô lượng. Đừng nói ở Bắc Vực, đến cả Trường Sinh Tông của chúng ta cũng hiếm ai bằng được nàng.
Không chừng còn được đặc cách thu nhận làm đệ tử thân truyền!
Tất nhiên, ai cũng có điểm mạnh điểm yếu, các ngươi cũng không cần tự ti, miễn là giữ vững tâm thái là được.”
Bốn người nghe xong thì gật đầu răm rắp như gà mổ thóc.
Trương trưởng lão trong bụng đắc ý lắm. Lời hắn nói hợp lý hợp tình, chẳng ai bắt bẻ nổi. Nhưng quan trọng nhất là… hắn đã thành công khơi dậy lòng đố kỵ và hiếu thắng của bọn trẻ.
Ngụy Đình và Mạnh Ngọc Hằng thì còn đỡ, chứ Hoàng Phủ Diệu và Cảnh Vọng là lộ rõ ra mặt rồi.
Được rồi!
Tốt nhất là để bọn nó tự đi xử lí cái con nha đầu đáng ghét kia!
Đang hí hửng âm mưu trong đầu, thì Trương trưởng lão nghe thấy tiếng Phượng Khê vang lên:
“Bốn vị gia chủ, theo như ta đoán, Trương trưởng lão kia đang châm ngòi ly gián đó, muốn xúi Hoàng Phủ Diệu bọn họ đến gây sự với ta!
Người đâu mà bụng dạ đen tối ghê gớm?!”
Trương trưởng lão: “…”
Tại sao âm mưu tới tay ngươi lại hóa thành dương mưu hết vậy hả?!
Hắn tức đến mức gào lên:
“Phượng Khê! Nếu ngươi còn dám ăn nói linh tinh, đừng trách lão phu trở mặt!”
Phượng Khê vội đưa tay bịt miệng, làm động tác “khóa môi”, ra hiệu mình sẽ không nói nữa.
Dù gì thì lời nên nói cũng nói hết rồi.
Chỉ cần mấy vị gia chủ kia không ngốc, thì thể nào cũng sẽ về “gõ đầu” mấy đứa cháu mình, cấm không cho nhằm vào nàng nữa.
Quả nhiên, bốn người Hoàng Phủ gia chủ nhân cơ hội kéo Hoàng Phủ Diệu và đám hậu bối lại dặn dò đôi câu, ý chính là:
“Mọi người ngồi chung một chiếc thuyền, đừng có giở trò ngu xuẩn tự hại mình.”
Hoàng Phủ Diệu nghe xong thì trong lòng càng thêm uất ức:
Xem ra tình thương ngày thường đều là giả tạo!
Trong lòng tổ phụ, hắn còn không bằng một kẻ ngoài tộc như Phượng Khê!
Cảnh Vọng bên kia cũng giận tím mặt. Ban đầu chỉ có thằng em họ ngu ngốc là bênh Phượng Khê, giờ tới lượt cả tổ phụ cũng đứng về phe nàng ta!
Hắn không hiểu nổi, Phượng Khê chẳng phải chỉ biết vẽ mấy cái bùa thôi sao? Có gì mà đặc biệt?!
Cái gọi là “bùa vòi rồng” kia chẳng qua dùng để đuổi muỗi, với loại tu sĩ như hắn chẳng có tác dụng gì ráo!
Vẽ nhanh thì làm sao? Chẳng qua là vẽ nhiều thành quen thôi!
Lại thấy Cảnh Phong với mấy người khác vây quanh Phượng Khê cười nịnh nọt, lòng hắn càng thêm nghẹn.
Hắn bước một bước dài đến trước mặt Phượng Khê, nói:
“Tu vi mới là gốc rễ của tu hành, dù ngươi có thiên phú chế phù thì cũng vô ích nếu tu vi không theo kịp!”
Cảnh Phong vội cười hoà giải:
“Phượng Khê sư muội, ý của huynh ta là: người thường thì tu vi quyết định mức độ chế phù, nhưng muội lại vượt qua giới hạn đó.
Vì muội là thiên tài mà!
Thiên tài trong thiên tài!”
Cảnh Vọng: “…”
Ta đâu có ý đó!
Nhưng chưa kịp nói gì thì Cảnh Phong đã nhanh tay nhét ngay một quả linh quả vào miệng hắn, rồi kéo đi thẳng thừng.
editor: bemeobosua
Cảnh Phong thở dài sườn sượt
Nếu không có mình, cái Cảnh gia này tám phần là bị Phượng Khê lừa cho tan cửa nát nhà rồi!
Phượng Khê thì thấy buồn cười. Thực ra nàng không ghét gì Cảnh Vọng, chẳng qua là tên này quá thẳng tính, thô lỗ thôi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-595.html.]
Loại người có sao nói vậy, ít ra còn tốt hơn mấy kẻ ngoài mặt cười cười sau lưng đ.â.m chọt.
Nàng lại hàn huyên đôi ba câu với Cảnh Viêm và mấy người khác, rồi dắt cả nhóm đi tìm bốn vị gia chủ.
“Bốn vị gia chủ, lúc trước tụi ta có g/iết mấy con sói đất, nếu bọn nó tới báo thù, chắc chắn sẽ nhằm vào tụi ta trước.
Vậy nên… không biết bốn vị có thể xếp thành một vòng bảo vệ, để tụi ta nằm ngủ ở trong không ạ?”
Bốn vị gia chủ: “…”
Trên đời này thật sự có người không biết xấu hổ tới mức này sao?!
Lời như thế mà cũng nói ra được?!
Còn chưa kịp phản ứng, Phượng Khê đã ôm đầu, thở dài nói:
“Ôi… ta thấy thần thức có vẻ không ổn lắm, chắc tại vẽ phù quá sức rồi…”
Bốn vị gia chủ: “…”
Ngươi không phải mệt vì vẽ bùa, mà là mệt vì trong đầu toàn mưu ma chước quỷ thì có!
Nhưng mà nàng đã nói vậy rồi, bốn người kia cũng ngại từ chối, dù sao trận pháp vòi rồng này đúng là có tác dụng thật.
Thế là, bốn vị gia chủ Hoàng Phủ gia đứng giữ bốn phương vị, còn đám Phượng Khê thì nằm ngủ ngon lành ngay chính giữa.
Cảm giác an toàn full option luôn!
Hoàng Phủ Diệu thấy cảnh đó mà tức đến méo cả mặt.
Mấy người các ngươi rảnh đến mức không có việc gì làm hả? Dồn sức đi bảo vệ đám phế vật kia là sao?!
Bảo vệ cũng phải là bảo vệ thiên tài như ta mới đúng chứ?!
Lúc này thì Cảnh Vọng lại chẳng có ý kiến gì.
Chỉ có kẻ yếu mới cần người ta che chở, còn hắn, miễn bàn!
Mà bầy sói thật ra đã âm thầm độn thổ, nấp dưới đất nãy giờ, chỉ chờ thời cơ ra tay.
Nhưng vừa "ngó" thấy đám Phượng Khê được bốn vị đại năng bảo vệ kỹ như thành trì, chúng liền cụp đuôi không dám hành động.
Nhân loại thật sự là xảo quyệt!
Đừng tưởng bọn chúng không nhìn ra, mấy đứa kia rõ là mồi nhử, bọn ta mới không thèm mắc câu đâu!
Tốt nhất là tránh xa tụi nó ra, khỏi bị úp sọt!
Thế là, bầy sói bắt đầu chuyển hướng, đánh vào các đệ tử ở vòng ngoài.
Chẳng mấy chốc, hai bên đã lao vào hỗn chiến.
Bốn vị gia chủ Hoàng Phủ gia thì vẫn đứng đó bất động, bởi vì nếu chỉ là bầy sói thôi, đám đệ tử dưới trướng cũng đủ sức đối phó.
Huống chi, còn có Trương trưởng lão ở đây mà?! Giao hết cho ổng lo là được rồi!
Ủng hộ tinh thần là chính, đánh nhau là phụ!
Trương trưởng lão tức đến mức lỗ mũi cũng lệch sang một bên!
Đêm nay Trường Sinh Tông phụ trách phòng thủ, nên toàn bộ người đứng ngoài đều là người của hắn, mà bầy sói thì cứ nhè đúng đội hình nhà hắn mà cắn xé.
Hắn thậm chí còn nghi ngờ bầy sói đã bàn bạc với tứ đại thế gia rồi ấy chứ! Không thì sao chỉ nhắm mỗi Trường Sinh Tông mà đánh?!
Ban đầu còn tưởng chuyến đi biển hoang lần này là đi nghỉ dưỡng, tiện thể châm ngòi chút mâu thuẫn giữa bốn đại gia tộc thôi, không cần quá vất vả.
Giờ thì hay rồi, bọn họ thành vệ sĩ miễn phí cho đám kia mất tiêu!
Tất cả là tại nha đầu thối Phượng Khê kia! Cứ chờ đó cho ta!
Lúc này, Phượng Khê lại đang trầm tư suy nghĩ một vấn đề rất thực tế:
Sói độn thổ hình như không thích hợp làm tọa kỵ cho lắm.
Cái giống này cứ thích chui xuống đất, nếu nàng mà cưỡi tụi nó, nhỡ đâu không cẩn thận lại bị tụi nó kéo chôn sống thì hết vui.
Vả lại, nếu ký khế ước với sói độn thổ, người khác sẽ đoán ra nàng có thể ký khế ước với Hoang Dã Mê Tung Thố, thế thì khó mà giở trò tiếp được.
Cân nhắc một hồi, nàng đành bỏ ý định bắt sói làm thú cưỡi.
Một canh giờ sau, trận chiến kết thúc.
Bầy sói tuy hung hăng, nhưng thực lực vẫn còn cách xa Nhân tộc một đoạn lớn, chẳng được lợi gì, lại còn bỏ mạng thêm vài con.
Chờ Trường Sinh Tông gom xong mấy xác sói độn thổ, Cảnh Phong và các huynh đệ bắt đầu... đào đất.
Không cần tiểu sư muội Phượng Khê phải phân phó, ai nấy đều rất biết việc!
Nơi chim nhạn bay qua phải nhổ sạch lông, không chừa một cọng cỏ!
Bốn vị gia chủ Hoàng Phủ gia đứng nhìn mà chỉ muốn độn thổ vì xấu hổ.
Bọn họ thậm chí còn định bỏ chút linh thạch ra... mua lấy sự bình yên!
Ngay lúc ấy, từ xa truyền đến tiếng ong ong ong.
Đàn muỗi quay lại!
Rồi... lại bị đuổi đi tiếp!
Đám muỗi tức đến muốn xỉu!
Bọn ta chỉ là đi ngang qua thôi mà?!
Chỉ muốn về nhà thôi mà! 😭