Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 597
Cập nhật lúc: 2025-06-15 17:26:13
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
597. Đỉnh cao Thỏ sinh
Con Hoang Dã Mê Tung Thố kia vừa nhìn thấy Phượng Khê liền đỏ bừng cả hai mắt.
Cơ hội chạm tới phú quý đầy tay thế này, không lẽ lại để tuột mất? Ai mà đành lòng bỏ qua chứ?!
Nó mặc kệ mấy con Man Thú khác lợi hại ra sao, hiện tại, chỉ có nó ở gần cô nương nhiệt tình kia nhất!
Chỉ cần nó tìm được cách ký khế ước với nàng, sau đó theo nàng vào Thần Quang Động Thiên tìm cơ duyên, không chừng... lúc đi vào là thỏ thường, lúc đi ra Lang Vương cũng phải gọi nó một tiếng “đại ca”!
Hoang Dã Mê Tung Thố càng nghĩ càng sướng, càng nghĩ càng thấy cơ hội lần này quý như vàng ròng.
Chỉ có điều... phải làm sao để ký khế ước với nàng đây?
Chẳng lẽ nhào ra trước mặt nàng luôn?
Lỡ gặp ngay người mắt mù coi nó là nguyên liệu nướng xiên thì sao?!
Nó còn đang vò đầu bứt tai thì đúng lúc đó, trong lòng Phượng Khê vang lên một luồng suy nghĩ nhẹ nhàng:
【 Dù ta có thể ký khế ước với Man Thú, cũng phải âm thầm lén lút mới được. Dù sao trên đời chưa ai làm việc này cả, nếu để người khác thấy, không chừng lại sinh chuyện.
Làm sao che mắt thiên hạ đây?
Khó ghê á!
Trừ phi… ta với Man Thú tâm linh tương thông, lại cùng trốn vào bụi rậm hoặc lùm cây… có khi còn giấu được thiên hạ.
Nhưng đi đâu mà kiếm được Man Thú tâm linh tương thông?
Toàn là mộng đơn phương của ta thôi!
Nếu thật có Man Thú như vậy, ta thề sẽ yêu thương hết mực, nó muốn gì ta cho nấy, đem nó mà đặt lên đầu tim ta cũng không tiếc! 】
Hoang Dã Mê Tung Thố nghe xong, suýt nữa nhảy cẫng lên hét lớn: “TA! TA CHÍNH LÀ MAN THÚ TÂM LINH TƯƠNG THÔNG CỦA NGƯƠI NÈ!”
Nó lập tức ra quyết định, nếu cô nương kia một mình đi vào bụi rậm, vậy thì trời có sập nó cũng phải chạy tới ký khế ước!
Bỏ lỡ cơ hội này, thì còn đợi bao giờ để đứng trên “ đỉnh cao thỏ sinh”?!
Chưa gì mà ông trời đã đưa cơ hội tới tận miệng rồi!
Phượng Khê mượn cớ đi tìm đồ đánh rơi, lập tức lạc đàn.
Hoang Dã Mê Tung Thố nhanh như cắt, phóng về hướng nàng đang đứng.
Trên đường còn nghe được tiếng lòng thầm thì của một con sói đất:
【 Con nha đầu thối kia, cuối cùng cũng lạc đàn! Hôm nay không vì đồng bạn đã ch/ết mà báo thù, thì ta thề không làm sói nữa! 】
Hoang Dã Mê Tung Thố lập tức nổi điên!
Sao ngươi cứ phải chọn đúng lúc ta chuẩn bị “vượt long môn” để báo thù hả? Định phá sự nghiệp người ta à?!
Ngày thường ức h.i.ế.p tộc Thỏ còn chưa đủ, giờ còn muốn hủy luôn tiền đồ của ta! Ngươi đúng là đáng ch/ết mà!
Thật coi chúng ta là thỏ thì dễ bắt nạt hả?!
Hôm nay ta phải cho ngươi biết, thỏ cũng biết đạp người!
Trong lúc ấy, con sói đất kia đang tự khen mình may mắn. Ban đầu tụi nó định từ bỏ trả thù, vì con nha đầu kia toàn đi kè kè với mấy nhân vật lớn, không dám ra tay.
Ai ngờ hôm nay lại tự dưng lạc đàn, còn bị nó bắt gặp!
Không cần gọi hội, một mình nó cũng đủ xử!
Nó càng nghĩ càng sướng, xác định được vị trí Phượng Khê là lập tức nhảy vọt lên khỏi mặt đất!
Mới ló được cái đầu thì—BỐP!—bị đạp cho một phát muốn sái cả cổ.
Cổ LỆCH LUÔN!
May mà phản ứng nhanh, lập tức rút về dưới đất, vắt giò lên cổ mà chạy.
Không thèm quay lại coi thứ gì vừa úp sọt mình nữa!
Cái con nha đầu này tà môn quá mức rồi, về sau tốt nhất tránh xa ra!
Phượng Khê thì đang ngồi xếp bằng trong bụi cây, nhìn con Hoang Dã Mê Tung Thố bỗng từ đâu xuất hiện, lặng lẽ thu tay, trong tay vẫn còn nắm chặt phù bạo liệt.
Nàng thầm nghĩ:
【 Trời ơi con thỏ gì mà đáng yêu xỉu!
Lại còn dũng cảm ghê gớm! Đúng là thỏ thần trong mộng của ta rồi còn gì nữa!
Nếu ta mà ký được khế ước với nó, chắc là may mắn lớn nhất đời ta!
Nhưng liệu nó có chịu ký với ta không?
Mà ta nói ra liệu có bị nó hiểu lầm là có ý đồ đen tối không?
Có nên nói không? Rối rắm quá trời ơi trời! 】
Hoang Dã Mê Tung Thố nghe mà cảm động muốn xỉu, cảm thấy mình xông ra đúng là quá chuẩn bài!
Nó nhìn Phượng Khê với ánh mắt đỏ rực, sau đó nghiêm túc đưa một chân trước ra.
Phượng Khê nhìn thấy cái móng nhỏ lông xù trước mặt, mắt sáng như đèn pha:
“Ngươi… ngươi chịu ký khế ước với ta?”
Hoang Dã Mê Tung Thố gật đầu cái rụp.
Phượng Khê lập tức cùng nó ký kết, thuận lợi thu vào túi Linh Thú.
Hoang Dã Mê Tung Thố cảm thấy hình như có gì đó sai sai, nhưng nghĩ mãi không ra.
Thôi kệ, chắc do mình nghĩ nhiều.
Lúc Phượng Khê từ trong bụi rậm bước ra, Quân Văn và mấy người mới thở phào.
Họ đã bị tụt lại sau đội hình chính, Hoàng Phủ gia chủ còn thúc giục mấy lần.
editor: bemeobosua
Mặc dù cũng tò mò Phượng Khê làm gì, nhưng không ai dám hỏi.
Cả nhóm lập tức đẩy nhanh bước chân, đuổi theo đội ngũ.
Hoàng Phủ gia chủ có chút không hài lòng, nói với Phượng Khê:
“Rốt cuộc là thứ gì đáng giá đến mức ngươi quay lại tìm? Biển cả hoang nguyên nguy hiểm bốn bề, tự ý rời đội là rước họa vào thân!”
Phượng Khê cúi đầu lễ phép đáp:
“Là một món đồ nhỏ sư phụ tặng cho ta. Tuy không quý giá gì, nhưng là tấm lòng của người.
Bất quá ngài nói rất đúng, bất kể là vật gì, cũng không thể so với tính mạng.
Lần sau ta tuyệt đối không dám tái phạm.”
Hoàng Phủ gia chủ thấy nàng thái độ thành khẩn, cũng không nói gì thêm.
Trong lòng lại thầm cảm khái: “Nha đầu này bụng đầy mưu kế, nhưng đối với sư phụ lại thật lòng. Tiêu Bách Đạo đúng là có phúc!”
Phượng Khê nghe được tiếng lòng này từ Hoang Dã Mê Tung Thố, trong bụng hớn hở muốn nổ.
Nàng đang vui thì từ trong Huyết Ma Lệnh, Huyết Phệ Hoàn lạnh lùng lên tiếng:
“Độc Tâm Thuật của ngươi dùng rất khá, nhưng cái gì cũng có giá phải trả.
Ngươi dựa dẫm quá nhiều vào nó thì sẽ đánh mất khả năng suy xét và phán đoán độc lập.
Lỡ người ta cố tình tạo ra suy nghĩ giả để lừa ngươi thì sao?
Lúc đó bị gạt cũng đừng khóc lóc.
Nhớ kỹ: đừng lạm dụng ngoại lực. Tự thân mạnh lên mới là then chốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-597.html.]
So với ta, ngươi vẫn còn là phế vật...”
Phượng Khê tự động gạt bỏ mấy lời ấy ở đằng sau, vì tai nàng chỉ muốn nghe ra kén mà thôi.
Nhưng mà, tiện nghi gia gia nói cũng không sai, nàng có thể giả bộ nghe lòng người, người khác cũng vậy!
Thế nên, món đồ chơi này dùng đại cũng được, nhưng không thể quá ỷ lại.
Hoang dã Mê Tung Thố giờ mới giật mình nhận ra mình bị hố rồi!
Thực ra chẳng có “tâm linh tương thông” gì cả, chỉ là mưu sâu kế hiểm mà thôi!
Cũng chẳng có “đỉnh cao thỏ sinh” gì, chỉ có biến cố phát sinh!
Sao thỏ ta sinh ra lại khổ sở đến thế?!
Chỉ vì nó đã nhìn đất dưới chân mình nhiều lần thôi!
Theo bản năng nó đọc được tiếng lòng của Phượng Khê với đám linh sủng:
Tiểu Hắc Cầu: 【 Con thỏ trưởng thành kiểu này ai mà đứng đắn cho nổi? Tên màu xám kia chắc cũng hao tổn lực lắm đấy! Xem mà tức! 】
Mộc Kiếm: 【 Ghét nhất cái loại đồ chơi đau mắt này! 】
Gia tộc Càn khôn: 【 Dễ dàng bị ký khế ước thế này thì ý chí còn thua chúng ta xa! 】
Tiểu Chim Béo: 【 Này con thỏ, ngươi đang học tiếng lòng của ta hả? Đến đây, cùng ta niệm: Cút! 】
Hoang dã Mê Tung Thố: “...”
Toàn mấy thứ yêu ma quái dị gì thế này?!
Nó rốt cuộc đang ký khế ước với đồ vật quái q/uỷ gì đây?!
Lúc này, đội ngũ dừng bước.
Phượng Khê cũng chưa rõ, chẳng lẽ lại gặp Man Thú?
Nhưng nàng chẳng nghe thấy tiếng động gì.
Chợt nàng nghe thấy tiếng nước.
Tiếng nước chảy róc rách vang vang.
Phượng Khê: “...”
Đùa à?!
Nơi này là hoang nguyên, sao lại có dòng sông nước chảy?
Nhưng khi nàng tiến tới gần, cảnh tượng trước mắt khiến nàng sửng sốt.
Trước mặt là một vùng biển mênh mông, nối dài tới tận chân trời.
Trong lòng Phượng Khê bỗng cắt đứt mọi liên tưởng, quay đầu lại vẫn là hoang nguyên, ngẩng lên thì lại thấy biển cả.
Lúc này, Hoàng Phủ gia chủ thở dài: “Biết đây là cái gì không?”
Phượng Khê thầm nghĩ, ông muốn nói thì nói nhanh lên, đừng làm như đang tự hỏi rồi tự trả lời một mình thế kia! Phiền người quá!
Quả nhiên, Hoàng Phủ gia chủ đáp luôn: “Đây là bể khổ, biển cả trên cánh đồng hoang, chỗ khó sống nhất mà vượt qua được.
Không ai biết khi nào nó xuất hiện, hay nó ở đâu.
Nhưng đã lâu rồi không có ai gặp được bể khổ.
Chúng ta đúng là vận khí tệ đến cực điểm mới chạm trán nó.
Lần này nhất định sẽ tay không trở về rồi.
Bởi vì bể khổ chỉ có một lối thoát, không có lối tiến.
Tiến vào rồi thì chỉ có thể quay về bờ mà thôi.”
Hắn vừa thấy vẻ mặt lơ đễnh như đang mất phương hướng của Phượng Khê thì đã thấy nàng lộ ra ánh mắt tò mò đầy hứng thú.
Kiểu như: “Ủa? Còn có chỗ chơi vui như này nữa hả?!”
Hoàng Phủ gia chủ: “...”
Phượng Khê tò mò quá, bèn quay sang hỏi Huyết Phệ Hoàn:
“Gia gia, người từng gặp cái gọi là bể khổ chưa vậy?”
Huyết Phệ Hoàn: “Gặp rồi.”
Phượng Khê mắt sáng rỡ lên như đèn pha, nghĩ bụng: Gia gia từng gặp rồi, thế thì chắc cũng có kinh nghiệm vượt qua chứ nhỉ?
“Người gặp khi nào vậy ạ?”
“Ngay bây giờ.”
Phượng Khê: “...”
Ủa? Bộ không tính nói thẳng từ đầu hả? Phải để ta hỏi từng câu rồi tự ngộ ra luôn vậy đó?!
Nàng còn chưa kịp nói gì thì Cảnh Vọng đã vui vẻ chen lời:
“Tin đồn vốn chưa chắc đúng, không thử sao biết thật hay giả?”
Nói xong, hắn thản nhiên bước vào bể khổ.
Nhưng chỉ tám bước thì chân khựng lại, người như cứng đờ.
Rồi bỗng quay đầu chạy trối ch/ết, mặt mũi trắng bệch như gặp quỷ, lên bờ ngồi phịch xuống, im bặt.
Tiếp theo, từng người cũng nối đuôi nhau thử.
Kết quả na ná nhau: nhiều lắm chỉ đi được tám bước, rồi cũng quay đầu.
Phượng Khê đứng bên, thầm nghĩ: đúng là “bể khổ vô biên”, quay đầu là bờ thiệt chớ còn gì nữa?!
Đúng lúc đó, Hoàng Phủ Diệu bước vào.
Hắn chỉ đi được năm bước đã lảo đảo lên bờ, mặt mày tái mét như vừa bị dọa.
Phượng Khê liền ra hiệu cho Mê Tung Thố thi triển Độc Tâm Thuật.
Đáng tiếc ngoài sự kinh hãi thì chẳng soi ra được chút tuyệt vọng nào.
Phượng Khê cau mày. Có vẻ cái bể khổ này... khá thú vị đấy.
Nàng đang định bước vào thì Quân Văn đã giành trước một bước:
“Tiểu sư muội, để ta đi trước dò đường cho.”
Nói rồi, hắn bước vào.
Một bước, hai bước... tám bước, chín bước...
Liên tục hơn ba mươi bước rồi đột ngột quay đầu, chạy về như bị sói đuổi sau lưng.
Phượng Khê hỏi, huynh ấy lắc đầu, không thốt nổi lời nào.
Rồi đến lượt Cảnh Viêm.
Hắn đi hơn năm mươi bước, lên bờ mà mặt vẫn bình thản như không.
Chỉ có ngón tay hơi run nhẹ, lộ ra tâm trạng trong lòng chẳng hề bình ổn.
Phượng Khê càng thêm hiếu kỳ, bèn bước vào bể khổ.
Hoàng Phủ gia chủ hỏi:
“Thế nào rồi?”
Phượng Khê đáp rất tỉnh:
“Nước hơi mát mát.”
Hoàng Phủ gia chủ: “...”