Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 598

Cập nhật lúc: 2025-06-15 17:26:15
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

598. Khổ Hải Vô Nhai

Hoàng Phủ gia chủ đứng bên cạnh mà trong lòng gào thét.

Hỏi nước lạnh hay nóng làm gì?! Ngươi tưởng đây là bồn tắm nhà mình chắc?!

Nhưng nhanh chóng hắn nhận ra có gì đó sai sai, sao nha đầu kia trông lại nhẹ tênh như không hề hấn gì? Nhìn còn có vẻ... thư thái ấy chứ?

Không thể nào! Đây thật sự là bể khổ mà!

Hắn nhịn không được hỏi:

“Ngươi không cảm thấy khó chịu sao?”

Phượng Khê ngơ ngác:

“Khó chịu gì ạ? Ban đầu nước hơi lạnh thiệt, nhưng ngâm quen rồi lại thấy dễ chịu. Ngài mà thích thì xuống đây ngâm thử xem!”

Lời nàng nghe sao vô lý quá... nhưng vẫn khiến Hoàng Phủ gia chủ nao lòng.

Nghe nói bể khổ này chỉ là lời đồn, hôm nay mới được chứng kiến tận mắt.

Dù Cảnh Vọng cùng mấy người khác đều bị đánh bật, nhưng Phượng Khê lại như đang đi dạo giữa hồ sen vậy.

Thế thì... thử xem sao!

Nghĩ là làm, hắn bước xuống bể khổ.

Chỉ một lát, cảm giác sợ hãi, tuyệt vọng như thủy triều ùa tới, nhấn chìm hắn trong bóng tối u ám.

Hắn cau mày, vừa nảy sinh ý lui thì lập tức ép mình tỉnh táo lại, kiên trì bước tiếp.

Càng đi, tâm trạng càng nặng nề, bất an.

Ngoài sợ hãi, tuyệt vọng còn có đố kỵ, giận dữ, choáng váng, hối hận…

Mỗi bước càng lúc càng khó.

Dần dà, hắn bắt đầu thấy mình phải nỗ lực lắm mới trấn định lại được.

Tới bước thứ năm mươi, mồ hôi đã đẫm trán.

Nhưng nghĩ tới cháu trai đi được hơn năm mươi bước, hắn liền gồng mình:

“Ta là trưởng bối, không thể thua nó!”

Nghĩ rồi cắn răng đi thêm.

Đến sáu mươi bước mới chịu quay về.

Chân run lên vì lạnh, nhưng mặt mày vẫn giữ phong thái đường bệ của gia chủ đại tộc.

Vừa lên bờ, hắn bình tĩnh phán:

“Nước... đúng là hơi lạnh thật.”

Ba vị gia chủ còn lại nhìn nhau, đầy nghi hoặc.

“Không lẽ giả bộ? Có ch/ết luôn không đó trời?!”

Dù vậy, ai cũng tò mò.

Cuối cùng cả ba người lần lượt bước vào.

Kết quả thì đúng như dự đoán, cũng chẳng đi xa hơn bao nhiêu.

Hoàng Phủ gia chủ nhìn mà cảm thán:

“Mấy tên tiểu nhân các người, lòng dạ nhỏ nhen lắm!”

Ba người kia vừa lên bờ vừa đồng thanh nói:

“Nước... đúng là hơi lạnh!”

Mọi người: “Mấy người bị gì vậy? Giờ không lo sống ch/ết mà còn bận tâm nước lạnh hay nóng hả?!”

Lúc này Trương trưởng lão bước ra, vỗ tay cười lớn:

“Để lão phu thử xem sao!”

Rồi hiên ngang đi thẳng vào bể khổ.

Theo nhịp bước đếm, rõ ràng ông đi xa hơn đám gia chủ kia nhiều.

Trong lòng Trương trưởng lão mừng rơn:

“Tứ đại gia chủ cũng chỉ đến thế là cùng!”

Ngay khoảnh khắc đó, Phượng Khê vẫn thảnh thơi bơi trong nước, chậm rãi tiến lên.

“Trương trưởng lão, ông đi chậm chút, ta bơi trước một đoạn nghen~”

Nói xong, nàng vừa hát vừa bơi như cá nhỏ tung tăng.

Trương trưởng lão tức đến nghẹn họng.

Tâm trạng tiêu cực bỗng bị kéo lên cấp số nhân.

Chân mềm nhũn, người mất thăng bằng ngã úp mặt xuống nước, uống một ngụm to.

“Khụ khụ khụ! Khụ khụ khụ!”

Ông lảo đảo đứng dậy, ho khan không ngừng.

Phượng Khê ở đằng xa còn ân cần gọi với:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-598.html.]

“Trương trưởng lão, ông không sao chứ?

Theo lý thì ông mới đi có hai mươi mấy bước thôi, chưa bằng ta với Ngũ sư huynh, càng chưa bằng mấy vị gia chủ kia nữa.

Nhưng ông đừng buồn, người ta bảo ngã ở đâu thì đứng dậy ở đó!

Ông cứ đi tiếp nha! Vấp vài lần rồi sẽ quen ấy mà!”

Trương trưởng lão tức đến suýt ngất.

Lý thuyết tâm lý gì đó đều không cứu nổi ông lúc này, vì cảm xúc tiêu cực trong bể khổ bị khuếch đại đến đáng sợ.

Ông biết nếu còn ở lại thêm chút nữa là hoặc tức ch/ết, hoặc... thật sự ngất xỉu.

Vội liếc Phượng Khê một cái đầy căm hờn, rồi quay đầu về phía bờ.

Phượng Khê từ trong nước còn gọi theo:

“Trương trưởng lão, ông lên bờ rồi hả? Chờ ta với nha!”

Trương trưởng lão cảm thấy giọng nàng như tiếng q/uỷ, chọc thẳng vào đầu óc đang đau nhức.

Không thèm đáp, ông cứ thế bước lên bờ.

Sau lưng lại vang lên tiếng cười trong veo của Phượng Khê:

“Trương trưởng lão, đi đường bình an nha~”

Trương trưởng lão tức n.g.ự.c đến mức phun ra một ngụm m/áu.

Ông biết mình không thể chần chừ thêm giây nào nữa.

Bể khổ này tuy không có đao thật thương thật, nhưng sát thương còn hơn cả đao thật.

Ông nghiến răng, cố đi thêm vài bước rồi cuối cùng cũng lên được bờ.

Nhìn sắc mặt trắng bệch, người run như cầy sấy của Trương trưởng lão, Hoàng Phủ gia chủ và ba người còn lại đồng loạt thở phào...

Thì ra, không phải chỉ có mình họ bị tra tấn!

Thấy chưa?

Ngươi không phải muốn khoe năng lực à?

Kết quả ra cái thể thống gì đây?

Đi chưa được mấy bước đã ngã sóng xoài, mất mặt muốn độn thổ!

Đã vậy còn bị Phượng Khê chọc tức đến phun cả má/u, kiểu chịu đựng tâm lý như vậy mà cũng gọi là "cao thủ" hả?

Tuy trong lòng nghĩ thế, nhưng bên ngoài vẫn giả bộ lo lắng, ân cần chạy lại hỏi han.

Trương trưởng lão nhìn bốn khuôn mặt diễn sâu trước mắt, suýt chút nữa lại tức ói m/áu lần nữa.

Giả vờ quan tâm cái nỗi gì? Các ngươi với Phượng Khê cùng một ruộc!

Kết bè kết phái làm chuyện xấu sau lưng ta!

Ông ta cố gắng bình tĩnh lại, nói:

"Ta không sao, quan trọng là phải tìm được cách vượt qua bể khổ. Nếu không nghĩ ra được gì thì chỉ còn nước quay lại đường cũ."

Cười trên nỗi đau người khác cũng được một lúc, bốn vị gia chủ rốt cuộc cũng nhớ ra việc chính, ừ nhỉ, giờ qua bể khổ kiểu gì đây?

Ánh mắt cả bốn lại đổ dồn về phía Phượng Khê đang bơi dưới nước.

Con nhóc kia vẫn đang vui vẻ bơi lội tung tăng như đi du lịch thật sự, thỉnh thoảng còn đổi kiểu bơi, phấn khởi không để đâu cho hết!

Trương trưởng lão cười lạnh một tiếng:

"Dù nàng có bơi đến năm sau cũng vô ích. Bể khổ này không có bờ, mệt ch/ết cũng không tới được đâu.

Thế nên nói đi cũng phải nói lại, rốt cuộc nó cũng chẳng khác gì chúng ta cả."

Bốn người kia nghe xong dù cảm thấy hơi chua, nhưng nghĩ kỹ thì… đúng là có lý.

Biển khổ vô biên, bơi mòn kiếp vẫn chỉ là kẻ đi chơi không có điểm dừng.

Chẳng bao lâu sau, họ nghe thấy tiếng Phượng Khê vọng lên:

"Bơi chán rồi, ta lên bờ đây!"

Tưởng đâu nàng nói "lên bờ" là chịu quay lại, ai dè Phượng Khê… bay lên thật!

Nàng nhẹ nhàng đứng giữa không trung, mỉm cười nhìn xuống mọi người.

Cả đám trợn mắt há mồm, sao có thể như thế được?!

Quân Văn ngơ ngác xong lại đầy tự hào thốt lên:

"Đúng là tiểu sư muội của ta có khác!"

Tin Phượng Khê bất tử đúng là không sai chút nào!

Chỉ cần bám theo tiểu sư muội, chuyện lên trời cũng chẳng phải việc gì to tát!

Ánh mắt Cảnh Viêm cũng sáng rực:

Tiểu sư muội lợi hại ghê!

Cảnh Phong và ba người còn lại thẳng lưng ưỡn n.g.ự.c đầy tự tin:

Phượng Khê là người phe mình đấy!

Nàng lợi hại, tức là tụi ta cũng không thể kém cạnh!

Loading...