Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 599
Cập nhật lúc: 2025-06-15 17:26:17
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
599. Chỉ Nam Cho Kẻ Mới Nhập Hố
Lúc này, Hoàng Phủ gia chủ lên tiếng:
“Tiểu Khê, mau nói đi, rốt cuộc ngươi đã vượt qua bể khổ bằng cách nào?”
Với hiểu biết của Hoàng Phủ gia chủ, dĩ nhiên ông không tin Phượng Khê thực sự “lên trời”, chỉ là sau khi vượt qua bể khổ, tâm cảnh d.a.o động, sản sinh ra ảo giác mà thôi.
Phượng Khê cười tít mắt, đáp:
“Dù ngài không hỏi, ta cũng định nói đấy chứ.
Dù sao chúng ta cũng là một tập thể, chuyện quan trọng thế này mà giấu làm của riêng thì hơi ích kỷ rồi.
Ta chỉ chia sẻ chút suy nghĩ thôi, chưa chắc đã đúng, mọi người tham khảo là được.
Các vị thấy bể khổ là nghĩ ngay đến câu ‘Khổ hải vô nhai, hồi đầu thị ngạn’, đúng không?
Nhưng sao không nghĩ theo hướng này, chỉ cần quay đầu thì đã là bờ rồi!
Chỉ vì bị ràng buộc bởi lối suy nghĩ cũ kỹ, các vị cho rằng bờ bên kia mới là thật bờ.
Thật ra, cái gọi là 'bờ' chưa chắc là bỉ ngạn. Chỉ cần tâm ngưng lại, lòng bình yên, buông bỏ chấp niệm thì nơi đâu chẳng là bờ?”
Không ít người nghe vậy liền rơi vào trạng thái mờ mịt. Rõ ràng từng chữ đều hiểu, nhưng ghép lại với nhau thì… chẳng hiểu gì cả.
Tuy nhiên, những người như Hoàng Phủ gia chủ thì vừa nghe đã như sấm vang bên tai, tâm linh bừng tỉnh.
Thì ra là do họ tự giới hạn mình!
Họ xem bể khổ là biển thật sự, rồi tự giam cầm chính mình trong đó.
Ngay lúc họ còn đang trầm ngâm suy nghĩ, Quân Văn đã “lên trời” thành công.
Quả đúng là ra tay gọn lẹ!
Sau khi “lên trời”, Quân Văn mới phát hiện thật ra khoảng cách giữa họ và nhóm Hoàng Phủ gia chủ chưa đến mười trượng.
Vậy mà khoảng cách ngắn ngủi ấy, nếu không vượt qua được, thì chính là một trời một vực!
Không ai ngờ người thứ hai “lên trời” lại là Quân Văn.
Về chuyện này, Hoàng Phủ gia chủ rất nhanh đã kết luận: kẻ không tim không phổi thì càng dễ buông bỏ chấp niệm.
Rồi lần lượt, càng lúc càng nhiều người vượt qua được bể khổ.
editor: bemeobosua
Sau khi “lên trời”, Cảnh Vọng quay sang nói với Phượng Khê:
“Ta miễn cưỡng thừa nhận ngươi có chút bản lĩnh. Nhưng không thể che giấu việc tu vi của ngươi quá thấp.”
Vừa dứt lời, Cảnh Phong đã nhanh chóng phiên dịch hộ:
“Phượng Khê sư muội, ý huynh ta là, tu vi là một chuyện, bản lĩnh là chuyện khác.
Ngươi đã có năng lực như vậy, tu vi kém một chút cũng chẳng sao. Nếu sau này tu vi tăng lên nữa, chẳng phải càng tuyệt vời sao?”
Cảnh Vọng lập tức ngậm miệng, chẳng buồn nói gì nữa.
Nhưng theo số người vượt qua ngày càng đông, hắn cũng chẳng còn cơ hội trò chuyện riêng với Phượng Khê, bởi vì bên cạnh nàng giờ đã chật ních người.
Hắn bắt đầu thấy khó chịu. Rõ ràng tu vi hắn cao hơn nàng nhiều, sao chẳng ai vây quanh hắn?
Chẳng lẽ là vì hắn… quá lạnh lùng?
Thời gian dần trôi, người vượt bể khổ càng lúc càng nhiều. Nhưng Hoàng Phủ Diệu vẫn còn vùng vẫy trong đó.
Phượng Khê đến gần chỗ Hoàng Phủ gia chủ, giọng buồn buồn:
“Người với người quả nhiên khác nhau. Tứ sư huynh của ta đã trải qua bao gian khổ nhưng lại buông bỏ rất nhanh, bởi vì trong lòng huynh ấy vốn đã thanh thản.
Nhưng có người, từ nhỏ đã được gia tộc dốc hết tài nguyên nâng đỡ, vậy mà trong lòng vẫn chất đầy oán khí. Thật sự chỉ có thể dùng hai chữ ‘bụng dạ hẹp hòi’ để miêu tả.”
Hoàng Phủ gia chủ khẽ nhíu mày. Ông tất nhiên hiểu rõ Phượng Khê đang nói đến Hoàng Phủ Diệu.
Nói thật lòng, ông cũng hơi thất vọng về cháu trai mình.
Nhưng dù sao cũng là đứa cháu cưng, nên ông chỉ nói qua loa:
“Có chấp niệm chưa chắc là hẹp hòi, ngươi đang diễn giải quá đà rồi.”
Phượng Khê đáp một tiếng kéo dài: “~~~ Ừm.”
Hoàng Phủ gia chủ: “…”
Mãi đến hai canh giờ sau, Hoàng Phủ Diệu mới chật vật lết qua được bể khổ.
Hắn không trách mình lắm tạp niệm, mà lại đổ hết lên đầu Cảnh Viêm, vì sự tồn tại của tên đó mà hắn sinh ra tâm ma!
Chỉ cần diệt trừ thằng con hoang kia, tâm ma sẽ tự nhiên tiêu tan!
Đến khi mọi người đều vượt qua bể khổ, trời đã sắp hoàng hôn.
Bốn gia chủ dứt khoát tìm một nơi gần đó để hạ trại nghỉ ngơi.
Tuy bốn người bọn họ rất muốn tiếp tục "sai bảo miễn phí" đệ tử Trường Sinh Tông làm vệ sĩ, nhưng dù sao cũng không tiện quá đáng, nên đêm nay đến lượt Cảnh gia chịu trách nhiệm canh gác.
Cảnh Vọng cuối cùng cũng có cơ hội “trao đổi hữu hảo” với Cảnh Phong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-599.html.]
“Ngươi có bệnh à? Ta có bảo ngươi nói đỡ cho ta không?
Ngươi muốn làm chó săn cho Phượng Khê thì kệ ngươi, nhưng đừng xuyên tạc lời ta nói!
Lần sau mà còn như thế, ta không để yên cho ngươi đâu!”
Cảnh Phong nhìn đường huynh mình thật sâu, giọng đầy thâm ý:
“Rồi sẽ có một ngày, huynh phải cảm ơn ta!”
Nói xong liền chắp tay sau lưng, ung dung rời đi.
Cảnh Vọng: Cảm ơn cái búa nhà ngươi ấy!
Thôi được rồi, quay lại tập trung canh gác là hơn.
Dù nửa đêm trước không xảy ra chuyện gì, nhưng người Cảnh gia vẫn không dám lơ là, vì sau nửa đêm mới là lúc dễ xảy ra chuyện nhất.
Và quả nhiên, dù đã cố hết sức phòng bị, sự cố… vẫn cứ xảy ra.
Bỗng nhiên, có một đệ tử phát điên.
editor: bemeobosua
Mà phát điên xong lại biến thành... một gốc yêu thực?!
Ngay sau đó, hết người này đến người khác lần lượt trúng chiêu.
Hoàng Phủ gia chủ cùng đám người rõ ràng cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, ai nấy đều bó tay toàn tập.
Phượng Khê nghiêng đầu hỏi con Mê Tung Thỏ hoang dã:
“Bọn họ bị yêu thực ký sinh rồi hả?”
Mê Tung Thỏ hoang dã trợn cả ba cái miệng, sững sờ đến mức há mồm thành cái vòng tròn luôn!
“Sao ngươi biết được?!”
“Đoán thôi. Người đang yên đang lành không thể nào tự dưng hóa thành yêu thực được, tám phần là bị ký sinh.”
Mê Tung Thỏ hoang dã chợt thấy bản thân bị nàng lắc tới lắc lui quả thật không oan uổng gì, chủ nhân vô lương tâm này quả nhiên là người lợi hại tới mức không giống người!
Nó lập tức báo cáo tình hình mình biết.
“Loại yêu thực ký sinh này gọi là Vạn Niên Huyết Ký Hộc, hạt giống có thể tồn tại vạn năm không hỏng, nhưng chỉ ký sinh được trong cơ thể Man Thú hoặc Nhân tộc thì mới nảy mầm được, mà một khi nảy mầm thì lập tức biến vật chủ thành bản thể của nó.”
Nói đến đây, giọng nó bắt đầu gấp gáp:
“Ta tuy biết Độc Tâm Thuật, nhưng mỗi lần dùng là tốn linh khí lắm, nên ta chỉ dùng khi thật sự cần thôi.
Còn nữa, hạt giống của Vạn Niên Huyết Ký Hộc chỉ là giai đoạn đầu, ta không thể đọc được tiếng lòng của chúng...”
Sở dĩ Mê Tung Thỏ hoang dã giải thích gấp gáp đến thế, chính là vì sợ Phượng Khê trách tội nó. Dù sao thì Tiểu Hắc Cầu đã nhồi nhét vào đầu nó một tín niệm không thể lay chuyển:
Chủ nhân vô lương tâm rất hung tàn! Dám lười biếng hay giở trò là không có quả ngọt mà ăn đâu!
Ngay cả Lôi Kiếp còn bị nàng thu làm linh sủng, huống chi là một con thỏ nhỏ yếu như nó, thử hỏi nàng hung tới cỡ nào?!
Thế nên Mê Tung Thỏ bị dọa đến hồn phi phách tán, tranh thủ khai sạch không sót một lời, sợ nàng hiểu lầm.
Phượng Khê thì không hề định trách nó, nhưng lại ngửi được một cơ hội để “răn dạy nhẹ nhàng”, bèn từ tốn vừa ân vừa uy nói dăm ba câu.
Mê Tung Thỏ chưa từng gặp phải thủ đoạn tinh vi như thế, thành ra mấy ngày liền ngủ ngủ rồi lại tự vả:
“Ta đáng ch/ết quá đi!”
Lúc Phượng Khê đang “gõ đầu” Mê Tung Thỏ, Hoàng Phủ gia chủ cùng đám người cuối cùng cũng nhận ra, đám đệ tử bị biến thành yêu thực kia là do bị ký sinh.
Dù sao cũng là người từng trải, chẳng qua phản ứng chậm hơn Phượng Khê một bước mà thôi.
Ngay sau đó, mọi người phát hiện được thủ phạm ký sinh, một loại hạt giống bé xíu màu đen.
Bé tới mức mắt thường khó lòng nhìn thấy được.
Đáng sợ hơn là, thứ này lại có thể xuyên qua cả tầng linh khí bảo vệ, khiến người ta không kịp đề phòng.
Mọi người lập tức rơi vào hoảng loạn. Ai mà biết được, có khi hạt giống đó chỉ một khắc sau thôi đã ký sinh trong chính cơ thể mình rồi cũng nên!
Phượng Khê thì cũng không có đầu mối gì rõ ràng, Mê Tung Thỏ biết cũng chẳng nhiều hơn là bao. Ngày thường nó còn không dám bén mảng đến chỗ này, nói chi đến việc biết được cách khắc chế Vạn Niên Huyết Ký Hộc?
Phượng Khê đành thử hỏi lão gia gia tiện nghi trong Huyết Ma Lệnh xem có cao kiến gì không.
Chỉ thấy Huyết Phệ Hoàn giận dữ mắng:
“Cho dù ta có biết cũng không nói cho ngươi! Cái gì cũng hỏi ta, ngươi không thể tự học cách suy nghĩ độc lập được à?!”
Phượng Khê: “…”
Không biết thì nói đại là không biết, bày đặt chảnh choẹ cái gì chứ?
Sớm biết ngươi là kiểu người như vậy, ta đã chẳng thèm moi ngươi từ mộ phần Huyết gia ra làm gì cho mệt!
Nghĩ tới mộ tổ Huyết gia, Phượng Khê chợt nhớ đến đám nấm to bự trong bí cảnh Huyết gia lần trước.
Bọn nấm đó phải bị sét đánh mới chịu nảy mầm, vậy thì hạt giống của Vạn Niên Huyết Ký Hộc này cần điều kiện gì để nảy mầm?
Chẳng lẽ là má/u tươi của Man Thú hoặc Nhân tộc?
Phượng Khê đột nhiên nhớ ra một món đồ tốt...