600. Phượng Khê, chuyên gia trồng cây gây rừng
Phượng Khê đang suy nghĩ về chuyện ba thước đất dưới lòng đất biết đâu lại có bảo vật, nào ngờ… vừa nghĩ xong thì đã thấy một con sói đang rỉ m/áu ra đất.
Vạn Niên Huyết Ký Hộc vốn cực kỳ yêu thích m/áu của Man Thú, mà đất đã bị m.á.u sói thấm qua chẳng phải đúng là chiếc “giường ấm nệm êm” trong mơ của chúng hay sao?!
Phượng Khê càng nghĩ càng thấy giả thiết này đáng tin, bèn lôi ra từ Nhẫn Trữ Vật một cục bùn to bằng nắm tay, vứt xuống chỗ đất gần đó.
Quả nhiên, trong chớp mắt, màu của cục bùn chuyển từ đỏ sậm sang đen tuyền, toàn bộ đều là hạt giống Vạn Niên Huyết Ký Hộc!
Tiếp theo đó, vài mầm cây xanh biếc bắt đầu nhú lên từ lớp đất ấy.
Ở phía xa xa, đám hạt giống Vạn Niên Huyết Ký Hộc vốn đang tản ra như “hắc vụ” cũng lập tức chú ý tới tình hình bên này, bỏ mặc luôn việc ký sinh lên người hay thú.
Bởi với chúng mà nói, bùn đất mới là gốc rễ. Việc ký sinh lên Nhân tộc hay Man Thú chẳng qua là giải pháp bất đắc dĩ.
Nếu có thể nảy mầm ngay trong đất bùn, ai thèm chen chúc trong mấy cái thân xác hôi rình kia chứ?!
Vừa nhìn thấy có đồng bạn bén rễ đ.â.m chồi thành công, đám hạt giống lập tức đồng loạt bay về phía Phượng Khê.
"Bùn đất!"
"Cho chúng ta bùn đất!"
Phượng Khê chẳng chút chần chừ, lôi toàn bộ bùn m/áu trong nhẫn ra ném hết xuống đất.
Mỗi chỗ bùn đất rơi xuống, liền có hạt giống Vạn Niên Huyết Ký Hộc đ.â.m chồi nảy mầm...
Khi Phượng Khê rải hết sạch đất bùn trong tay, cũng là lúc vô số mầm cây đung đưa trong gió, tạo thành một cánh rừng nho nhỏ.
Phượng Khê chính thức hoàn thành một mình một "chiến dịch trồng cây gây rừng" vĩ đại.
Đám người Hoàng Phủ gia: ???!!!
Ta là ai?
Ta đang ở đâu?
Ta đang làm gì thế này?
Mới ban nãy thôi, bọn họ còn sợ đến vã mồ hôi, lo đám hạt giống yêu thực này ký sinh lên mình, mà giờ chớp mắt đã bị Phượng Khê "dụ" hết xuống đất mọc cây.
Càng đáng nói hơn nữa, là nàng dùng đúng m/áu sói thấm đất để làm chất trồng!
Hồi nãy bọn họ còn cười thầm nàng keo kiệt, đến m/áu cũng không muốn bỏ phí, chim bay qua còn bị nàng nhổ vài cái lông, giờ mới thấy, hóa ra lại có đại tác dụng!
Chẳng lẽ... nàng đã tiên đoán được từ trước?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-600.html.]
Nàng thật sự là thần cơ diệu toán?
Cảnh Phong, đội viên đội đào đất, lúc này cảm thấy kiêu ngạo vô cùng.
Hồi đó ánh mắt tổ phụ nhìn hắn cứ như nhìn hai tên ngốc.
Giờ thì sao?
Hiểu được câu “lựa chọn đúng còn hơn chăm chỉ cố gắng” chưa?!
Hắn liếc mắt nhìn đường huynh Cảnh Vọng đang há hốc mồm ngẩn ngơ, sống lưng vốn đã thẳng tắp giờ như cao thêm cả tấc!
Còn lúc này, Phượng Khê đang thở dài cảm khái: xem ra bất kể loài gì cũng đều phải trải qua quá trình chọn lọc sinh tồn. Nhiều hạt giống Vạn Niên Huyết Ký Hộc như thế, mà cuối cùng chỉ có thể mọc lên được một phần trăm mà thôi.
Trương trưởng lão, nghe thấy Hoàng Phủ gia chủ cùng nhóm người khen ngợi Phượng Khê không ngớt, sắc mặt vốn đã trắng nay càng thêm tái.
Lão hừ lạnh nói:
“Các ngươi cho rằng đây là chuyện tốt sao? Đám yêu thực này tà môn như thế, lỡ sau khi trưởng thành lực công kích lại càng mạnh thì sao?
Khu rừng này còn nằm đúng ngay trên đường chúng ta trở về, đến lúc đó chẳng phải thành bùa đòi mạng à?!”
Mọi người nghe vậy, lòng lập tức dậy sóng, bất an lan tràn.
Dù biết Trương trưởng lão vốn không hòa thuận với Phượng Khê, câu này mang theo chút thành kiến, nhưng cũng chẳng sai chút nào.
Cánh rừng yêu thực này, e là họa chứ chẳng phải phúc!
Lúc này, Hoàng Phủ gia chủ lên tiếng:
“Trương trưởng lão, tuy trước mắt chưa thể kết luận rừng yêu thực này là phúc hay họa, nhưng có một điều chắc chắn: hành động của Phượng Khê đã giúp chúng ta giành được thời gian quý báu.
Hơn nữa, đám yêu thực này dù sao cũng thấy được, sờ được, vẫn còn dễ phòng hơn mấy hạt giống li ti vô hình kia.”
Ba vị gia chủ khác cũng đồng loạt phụ họa.
editor: bemeobosua
Về tình, kể từ khi bước vào vùng hoang nguyên biển cả, Phượng Khê đã có nhiều cống hiến to lớn, họ cũng nên đáp lại tương xứng.
Về lý, bốn đại thế gia và Trường Sinh Tông vốn có mâu thuẫn lợi ích, bây giờ càng phải đối đầu với Trương trưởng lão để củng cố lập trường.
Chưa kể, lời nói của họ còn có tác dụng trấn an lòng quân. Nếu chưa đánh đã loạn, thì trận này khỏi cần đánh nữa!
Đúng lúc đó, một làn hương hoa dễ khiến người ta say mê thoảng đến.
Không ngờ… đám Vạn Niên Huyết Ký Hộc ấy lại đồng loạt nở hoa!