Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 601

Cập nhật lúc: 2025-06-15 17:26:22
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

601. Bầy muỗi lại kéo đến!

Đóa Vạn Niên Huyết Ký Hộc nở ra từ tinh huyết, trong suốt như thủy tinh, dưới ánh nắng chiếu rọi càng thêm lấp lánh rực rỡ.

Không chỉ đẹp đến mê hồn, hương hoa toả ra còn khiến người ta khó lòng dời mắt.

Lúc đầu, mọi người của Hoàng Phủ gia còn lo hương hoa có độc, nhưng một lát sau lại thấy chẳng những không có gì bất ổn, mà ngược lại còn có tác dụng giúp tinh thần phấn chấn.

Dù vậy, để chắc ăn, tất cả vẫn giữ khoảng cách với Lâm Bảo, gốc cây sinh ra đóa hoa ấy.

Phòng khi có biến, còn kịp phản ứng.

Đúng lúc này, từ xa vang lên tiếng “vo ve” ong ong dày đặc, một mảng đen nghịt kéo tới.

Bầy muỗi lại đến nữa rồi!

Mọi người của Hoàng Phủ gia đang chuẩn bị lấy bùa phun vòi rồng ra đối phó, thì phát hiện trong mảng đen nghịt ấy… lại có một mảng trắng.

Nhìn kỹ lại, thì ra là mấy con muỗi chân hoa Man Hoang đang hợp sức… kéo một mảnh vải trắng!

Tất cả đều ngớ người. Gì đây?

Phượng Khê chớp chớp mắt:

“Đừng nói mấy con muỗi này đang… giương cờ trắng đầu hàng đấy chứ?”

Lời còn chưa dứt, đàn muỗi đã đồng loạt phát ra tiếng vo ve vang vọng.

Thậm chí có không ít con còn cúi đầu tỏ vẻ “biết lỗi rồi”.

Phượng Khê: “… Đây là kiểu gì vậy trời?!”

Thời nay đến cả muỗi cũng biết thành tinh sao?!

Mấy người Hoàng Phủ gia thì kinh ngạc đến mức tưởng đang nằm mơ giữa ban ngày!

Hoàng Phủ gia chủ giọng có phần phức tạp, quay sang hỏi Phượng Khê:

“Vậy… giờ chúng ta nên làm gì tiếp theo?”

Phượng Khê liếc đàn muỗi vẫn còn đang đung đưa cờ trắng, thản nhiên đáp:

“Đã đầu hàng rồi thì thôi, tha cho bọn chúng. Về sau nước sông không phạm nước giếng là được.”

Đàn muỗi lại vo ve vang dội, tuy nha đầu Nhân tộc này thật xấu bụng, nhưng cũng coi như biết nói đạo lý.

Thật ra chúng cũng chẳng muốn tới nữa đâu.

Khó khăn lắm mới vòng vèo trở về được chốn ấm áp này, mệt mỏi lắm rồi, thật đó!

Nhưng mà… cái hoa Vạn Niên Huyết Ký Hộc này hấp dẫn quá đi mất!

Thức ăn của muỗi không chỉ có m/áu của Man Thú hay Nhân tộc, mà phấn hoa cũng là một trong số đó.

Trên vùng hoang dã này, bọn chúng chính là côn trùng thụ phấn chủ lực.

Giờ thì Vạn Niên Huyết Ký Hộc hiếm hoi mới nở rộ, lại còn là cả một vùng hoa lớn thế này, nếu không đến thì đúng là cả đời muỗi cũng ân hận!

Cho nên… dù nguy hiểm chồng chất, bọn chúng vẫn quyết tâm tới!

Không quay đầu mà tới!

Cũng may nha đầu bụng dạ xấu xa kia nương tay, rốt cuộc cũng được yên ổn mở tiệc ăn uống linh đình một phen!

Đàn muỗi tức thì bay lượn tấp nập giữa những đóa hoa.

Phải nói, lúc này trông bọn chúng chẳng khác nào một đám ong mật đang chăm chỉ làm việc.

Trương trưởng lão lạnh giọng:

“Sau khi thụ phấn xong, đám yêu thực kia sẽ kết quả. Mà khi chín thì lại phóng ra rất nhiều hạt giống màu đen. Các ngươi đúng là tự chuốc lấy khổ!”

“Muốn ở lại thì cứ ở, Trường Sinh Tông chúng ta không bồi theo đâu!”

Nói rồi, Trương trưởng lão dẫn người rút lui.

Một số người trong Tứ đại thế gia cũng bắt đầu d.a.o động.

Bởi lời Trương trưởng lão nói không phải không có lý, ở lại đây chẳng khác nào chờ c/hết.

Hoàng Phủ gia chủ và ba người còn lại nhất thời do dự.

Dù Phượng Khê đúng là từng lập được không ít công lao, nhưng ván cược lần này quá lớn!

Nếu thất bại, e rằng tổn thất sẽ vô cùng thảm khốc.

Nhưng mà giờ mà đi, lại mang tiếng “thấy gió chiều nào theo chiều đó”.

Hay là… cứ đợi thêm một chút?

Dù sao quả cũng không thể chín ngay tức khắc, đến lúc đó muốn chạy thì chạy vẫn kịp.

Rốt cuộc, có một quả thật sự chín, nổ tung, b.ắ.n ra mấy hạt giống màu đen.

Bốn người Hoàng Phủ gia tim đập thót một cái.

Xong rồi!

Lời Trương trưởng lão linh nghiệm rồi!

Với một mảng rừng lớn như vậy, số hạt giống này chắc chắn là vô cùng khủng khiếp!

Lần này Phượng Khê đúng là thông minh quá hoá dại, tự đào hố chôn mình!

Ý nghĩ tiếp theo của họ là: chạy!

Cùng lắm thì quay vòng đường cũ!

Thà đụng Man Thú cấp cao còn hơn đụng đám hạt giống qu/ỷ dị kia!

Nhưng đúng lúc họ định quay đầu bỏ chạy, những hạt giống kia lại đồng loạt rơi xuống đất… rồi biến mất không dấu vết.

Bốn người bước chân khựng lại.

Chuyện này… chắc chắn có điều kỳ quặc!

Càng nhiều hạt giống ẩn vào đất, bọn họ càng ngạc nhiên phát hiện: linh khí nơi này trở nên vô cùng nồng đậm, gần như ngưng tụ thành thực thể.

Nói cách khác, nếu duy trì được nồng độ này, nơi này có thể… hình thành một mỏ linh thạch!

Trời ơi!

Chẳng lẽ họ sắp tận mắt chứng kiến một mỏ linh thạch ra đời?!

Đang ngây người suy nghĩ, Phượng Khê và đám Quân Văn đã bắt đầu khoanh chân nhập định tu luyện.

Không tranh thủ tu luyện giờ này thì đầu óc có vấn đề thật rồi!

Lúc này, Hoàng Phủ gia chủ và những người còn lại mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, vội vã bắt đầu ngồi xuống nhập định.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-601.html.]

Ngay cả đàn muỗi cũng gác cờ, an vị tu luyện theo.

Thậm chí có vài con còn đậu hẳn lên người Nhân tộc để tu luyện chung.

Một màn này trở thành cảnh tượng kinh điển: muỗi và người tu tiên cùng nhau tu luyện hòa thuận!

Phượng Khê thừa dịp linh khí dồi dào, lặng lẽ thả toàn bộ linh sủng ra ngoài.

Sau đó còn mở cửa lớn của túi linh thú, để mấy con linh sủng bên trong cũng được hưởng ké nguồn linh khí ngút trời kia.

Lúc này, Hoang Dã Mê Tung Thố hoàn toàn không hối hận!

Dù không vào được Thần Quang Động Thiên, chỉ cần ở đây hít hà linh khí thôi cũng đủ vốn rồi!

Quả nhiên, gan to vơ vét sạch sẽ của dân, mới xứng là anh hùng thực thụ!

Phía trên đầu Phượng Khê, Lôi Kiếp cũng đang hăng hái hấp thu linh khí.

Tuy thứ nó thích hợp tu luyện nhất là sức mạnh lôi điện, nhưng cả đám đều đang hít hà linh khí, nó mà không hòa nhập thì còn ra thể thống gì nữa!

Dù không dùng để tăng tu vi, nhưng lấy luyện da thịt thì cũng đâu có lỗ?

Chiếc trâm Tường Vân chưa từng luyện hóa, lần này cũng chơi sang, dùng linh khí luyện hóa luôn cho oách!

Còn trong Huyết Ma Lệnh, Huyết Phệ Hoàn thì khỏi phải nói, đang liều mạng hút linh khí như cá gặp nước.

Ma tộc vốn có thể hấp thu ma khí, thì hấp thu linh khí cũng chẳng thành vấn đề. Khoản này, Nhân tộc đúng là lép vế.

Lúc này trong lòng Huyết Phệ Hoàn âm thầm vỗ tay khen ngợi bản thân thật sáng suốt!

Hắn đã bảo với Sài lão nhị từ sớm rồi: "Ta theo con nhóc này về Nam Vực biết đâu gặp cơ duyên." Quả nhiên trúng phóc!

Dù mỏ linh thạch có giá trị thật, nhưng nếu chỉ tính riêng tu luyện, thì tu ngay trong tầng nguyên thủy của mỏ linh thạch thế này lại càng dễ hấp thu hơn!

Tương lai khi Sài lão nhị biết chuyện này, thể nào chả ghen đến cắn răng nghiến lợi!

Nhưng tiếc thay, chỉ có ta mới là “gia gia chính hiệu”!

Sài lão nhị ấy à, cùng lắm cũng chỉ được coi là ông chú bên vợ thôi!

Vì tụi hút m/áu như muỗi với lũ chuyên rút lông dê quá đông, chỉ nửa canh giờ sau, mật độ linh khí đã bắt đầu giảm.

Dẫu vậy, nơi đây vẫn đậm đặc linh khí gấp mấy chục lần chỗ khác!

Mọi người như đói khát lâu năm, ai nấy tu luyện hết sức, sợ lỡ mất cơ hội rút lông dê ngàn năm có một.

Tiểu Hắc Cầu càng liều mạng quét linh khí. Do hút nhiều quá, cả thân nó đã từ màu đen biến thành xám xịt!

Nó mặc kệ đen hay xám, có nhiều linh khí mới là điều quan trọng!

Nó đang hút hăng say thì bất chợt phát hiện ngọc bài của nó có gì đó không ổn.

Lúc này nó mới ngớ người phát hiện, trong ngọc bài có thêm một con… Tiểu Heo Vàng!

Lúc này, con heo vàng đang há cái miệng béo múp, ung dung hấp thu linh khí!

Tiểu Hắc Cầu: "..."

Chuyên tâm hấp thu linh khí, ai ngờ bị trộm nhà lúc nào chẳng biết!

Con heo ch/ết tiệt này chui vào từ khi nào vậy?

Sao nó lại hoàn toàn không phát hiện ra gì?

Dù Tiểu Hắc Cầu tức đến mức muốn đá Heo Vàng ra ngoài, nhưng giờ không phải lúc tranh cãi, đành nghiến răng nghiến lợi tiếp tục hấp thu.

Phượng Khê thì chẳng hề hay biết gì, nàng đang dốc sức hấp thu linh khí, mong thừa dịp này biến Kim Đan thành màu vàng ròng!

Đáng tiếc, nàng không hề biết, toàn bộ linh khí nàng hút vào kinh mạch, đều bị năm cây linh căn… "bốc hơi" sạch sẽ!

Kim Đan chẳng đổi màu tí nào!

Lúc này, năm cây linh căn đang lén lút nắm tay nhau, nhảy múa vòng quanh Kim Đan.

Vui quá đi mất!

Đến khi Phượng Khê phát hiện, bên ngoài đã sạch bóng lông dê.

Năm cây linh căn núp sau Kim Đan, cái Kim Đan nhỏ bé ấy làm sao che nổi năm đứa tinh ranh kia, chúng loay hoay che đầu không nổi mông, như kiểu bịt tai trộm chuông!

Phượng Khê tự an ủi mình: Dù sao cũng đều là đồ trong đan điền cả, Kim Đan ăn hay linh căn ăn thì cũng thế thôi.

Ít nhất cũng không để tiện nghi lọt ra ngoài.

Chứ còn biết làm sao nữa? Chẳng lẽ thật sự bổ bụng gi/ết linh căn à?!

Vì cơn biến cố bất ngờ đó, vẻ mặt Phượng Khê lúc này cực kỳ điềm tĩnh, thậm chí còn ra vẻ nghiêm túc.

Một màn này rơi vào mắt các Hoàng Phủ gia chủ và những người khác, khiến ấn tượng của họ về nàng lại được đẩy lên một tầm cao mới.

Dù sao thì, gặp cơ duyên to thế này, ngay cả bọn họ cũng khó tránh lộ vẻ mừng rỡ.

Xem ra về khoản tâm cảnh, bọn họ vẫn kém cô nương này một bậc.

Chả trách nha đầu này ở Bắc Vực lại nổi bật đến vậy, quả là xuất chúng!

Nhìn lại Cảnh Phong và mấy người khác đang mừng rỡ như hươu non thấy bánh ngọt, bốn vị gia chủ chỉ có thể đồng loạt thở dài.

Người với người, đúng là không thể so!

May mà mấy đứa nhóc này còn biết khiêm tốn, cũng coi như có chút bản lĩnh.

Đúng lúc đám người đang vui mừng, Trương trưởng lão dẫn theo người của Trường Sinh Tông vòng lại.

Thật ra khi phát hiện linh khí dị thường ở đây, bọn họ đã muốn quay về, nhưng chẳng thể tiến vào nổi, đành trơ mắt nhìn bốn đại thế gia thu hoạch đầy tay.

Đệ tử Trường Sinh Tông thì trong lòng hận Trương trưởng lão thấu xương.

Nếu không phải ông ta đắc tội với Phượng Khê, họ đâu đến nỗi bị bốn đại thế gia xa lánh, làm bảo tiêu miễn phí mấy ngày trời?

Nếu không phải ông ta đắc tội với Phượng Khê, họ đâu đánh mất cơ duyên lần này!

Nhìn đám đệ tử của bốn đại thế gia, hơn nửa đã thăng cấp!

Đây là cơ duyên lớn cỡ nào chứ!

Mặc dù trong lòng đầy phẫn nộ, nhưng chẳng ai dám hé miệng, chỉ có thể vừa ước ao vừa ghen tị nhìn sang bên kia.

Trương trưởng lão thấy gương mặt đỏ hồng đầy khí sắc của đám Hoàng Phủ gia chủ, trong mắt lóe lên tia ghen tỵ, nhưng nhanh chóng nở nụ cười:

"Xem ra vẫn là bốn vị gia chủ có số hưởng, còn ta thì lại lỡ duyên!

Nếu nơi đây đã không còn gì nữa, vậy chúng ta tiếp tục lên đường thôi!"

Đám gia chủ đương nhiên nhìn thấu lòng dạ Trương trưởng lão, nhưng ai nấy vẫn giữ vẻ mặt bình thản, kỹ năng diễn xuất phải nói là bậc thầy.

Chỉ là, bọn họ cũng chưa vội xác nhận có đi tiếp hay không, mà quay sang nhìn Phượng Khê.

Lúc này, Phượng Khê đang vẫy tay từ biệt… bầy muỗi.

Đám muỗi giờ đã đồng loạt tiến hóa thành cánh kim sắc, từ vẻ ngoài như những gã tay trần gốc rạ biến thành quý tộc hoàng kim chính hiệu.

Loading...