Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 603
Cập nhật lúc: 2025-06-15 17:26:27
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
603. Người khác cầm tinh 12 con giáp, Phượng Khê thì cầm tinh Tỳ Hưu
Trước khi rút quân, bầy muỗi còn không quên đưa cho Phượng Khê một nhúm phấn hoa Vạn Niên Huyết Ký Hộc.
Phượng Khê thì nào biết loại hoa này có công dụng gì ghê gớm, nhưng phàm là đồ hiếm, lại được tặng miễn phí, thì chắc chắn là thứ tốt. Thế là nàng vui vẻ nhận lấy, không hề khách sáo.
Thật ra, bầy muỗi còn định tặng nàng thêm một món quà mang tính “biểu tượng”: một bộ... bao tử muỗi nguyên con.
Đây là tâm ý thật lòng thật dạ của muỗi tộc, đại diện cho chúc phúc chân thành nhất.
Chỉ tiếc nghĩ đến độc tính của bản thân, cả đàn đành cay đắng từ bỏ món quà "cảm tử" này.
Sau khi muỗi đi rồi, nhóm Phượng Khê tiếp tục lên đường, đi thêm nửa ngày nữa thì đến nơi được gọi là Thần Quang Động Thiên.
Cảnh sắc nơi này cũng chẳng có gì đặc biệt cho cam, chỉ có một tấm bia đá đứng sừng sững, trên đó viết bốn chữ to đùng: “Thần Quang Động Thiên”.
Tính ra thì còn hai ngày nữa mới đến đêm rằm, nên mọi người quyết định cắm trại tạm thời quanh khu vực, vừa nghỉ ngơi vừa chuẩn bị.
Nhóm bốn người Cảnh Phong lúc này ai nấy đều mang vẻ mặt như vừa cắn phải trái chanh, buồn rười rượi.
Lý do thì quá dễ hiểu: Phượng Khê không phải người thuộc tứ đại thế gia, chắc chắn sẽ không đủ điều kiện vào trong Thần Quang Động Thiên.
Nàng không vào được, mấy người họ cảm thấy trống vắng trong lòng, cứ như thiếu mất trụ cột tinh thần.
Nhưng đời đâu phải lúc nào cũng như ý, chẳng lẽ vì Phượng Khê không đi được, họ cũng đành bỏ luôn cơ hội hiếm có này?
Ngược lại, Hoàng Phủ Diệu thì vui như Tết. Không có nha đầu Phượng Khê bên cạnh, hắn lại có thêm cơ hội tìm cách diệt trừ thằng con hoang kia.
Dù gì thì sau khi Cảnh Viêm mở được động thiên, giá trị lợi dụng cũng hết, còn giữ lại làm gì cho chật đất.
Phượng Khê thì vẫn cứ thong dong, chẳng có vẻ gì là lo lắng, ngoài việc tu luyện thì còn ngồi tám chuyện với mấy ông gia chủ.
Nếu là trước đây, mấy vị gia chủ còn lâu mới buồn để ý đến nàng, nói chuyện gì nổi? Nhưng giờ thì khác rồi, thái độ xoay chuyển một trăm tám mươi độ!
Không những cười toe toét như gặp thần tài, còn sai người bưng tới một mâm trái cây, lại đích thân mở Tụ Linh Trận, cố tạo ra không gian "trò chuyện thân thiện".
Trong lúc trà dư tửu hậu, Hoàng Phủ gia chủ bỗng cười hỏi:
“Tiểu Khê này, chuyện lần trước ngươi thu thập m/áu sói thấm vào bùn, có phải sớm đoán ra sẽ xuất hiện Vạn Niên Huyết Ký Hộc rồi không?”
Ba vị gia chủ còn lại đồng loạt vểnh tai nghe, mặt mũi đầy vẻ hóng chuyện.
Phượng Khê nghe xong thì cười phì:
“Trời đất, ta làm gì có bản lĩnh thần cơ diệu toán đến vậy! Ta nghèo quen rồi, thấy cái gì có vẻ quý quý là tiện tay hốt luôn. Nhỡ đâu bán được giá thì sao, chả phải tốt hơn bỏ uổng à?”
Bốn vị gia chủ: “…”
Được rồi, người ta thì cầm tinh mười hai con giáp, còn nàng thuộc… Tỳ Hưu, chuyên ăn mà không nhả!
Đêm hôm sau.
Phượng Khê bí mật phong m/áu của Cảnh Viêm vào mạch m/áu trên ngón tay và đầu ngón chân của nàng cùng Quân Văn.
Liệu cách này có hiệu quả không, thật ra nàng cũng chẳng biết, làm đại thôi.
Để cho chắc ăn, nàng đưa luôn cho Cảnh Viêm hai món đồ: Huyết Ma Lệnh và cây trâm mây gắn trên đầu.
Nếu nàng không vào được, thì Tiểu Hắc Cầu, Huyết Phệ Hoàn và cả Lôi Kiếp có thể nhờ Cảnh Viêm đem theo.
Ngoại trừ Huyết Phệ Hoàn, hai con hàng còn lại nghe xong đều không vui. Nhưng chủ nhân "vô lương tâm" đã lên tiếng, chúng cũng không dám cãi, chỉ đành cau có miễn cưỡng gật đầu.
Cảnh Viêm không nói gì, bởi lẽ... có nói gì cũng vô ích.
Bởi lẽ với hắn, mạng sống này là của tiểu sư muội. Nàng muốn, lúc nào lấy cũng được.
Cuối cùng thì đêm rằm cũng tới.
Trăng tròn treo giữa trời.
Phượng Khê đột nhiên nhớ ra một chuyện: trước đó ở Lang Ẩn Uyên, sao không hề thấy ánh trăng? Quên chưa hỏi Huyết Phệ Hoàn rồi!
Giờ Huyết Phệ Hoàn đang ký chủ trong Huyết Ma Lệnh của Cảnh Viêm, tuy vẫn có thể liên lạc từ xa, nhưng không tiện bằng nói chuyện trực tiếp. Tạm gác lại đã, đợi động thiên xong xuôi rồi hỏi sau cũng không muộn.
Việc quan trọng bây giờ là theo dõi tình hình của Cảnh Viêm, lỡ hắn gặp nguy thì còn ứng cứu.
Đợi mãi đợi mãi, cuối cùng cũng đến nửa đêm.
Trước đó, Hoàng Phủ gia chủ đã truyền dạy cho Cảnh Viêm cách mở Thần Quang Động Thiên. Đến giờ lành, hắn bước tới gần tấm bia đá, lấy ra Lăng Vân Châu.
Hắn nhỏ một giọt m/áu lên viên châu.
Tức thì Lăng Vân Châu phát ra ánh sáng chói lóa, bao phủ lấy tấm bia đá.
Ngay sau đó, phía sau tấm bia xuất hiện một lớp kết giới gợn sóng.
Thân ảnh Cảnh Viêm lập tức biến mất, chứng tỏ hắn đã tiến vào trong động thiên.
Cả đám người cùng reo hò vang trời!
Theo như thỏa thuận từ trước, người Hoàng Phủ thế gia đi đầu, kế đến là Mạnh gia, Ngụy gia rồi tới Cảnh gia.
Hoàng Phủ Diệu dẫn đầu tiến vào kết giới, trong lòng âm thầm cười lạnh: từ giờ phút này, con hoang kia đã hết giá trị lợi dụng.
Lúc nhóm Cảnh Phong bước vào, ai nấy mặt dài như bánh đa ngâm nước, nhưng cuối cùng cũng vẫn cắn răng bước qua.
Đợi đến khi tứ đại thế gia mang huyết mạch phù hợp đều vào hết, Phượng Khê mới nhe răng cười:
“Bốn vị gia chủ, ta cũng thử một chút nhé!
Ta với Tứ sư huynh đều là mồ côi từ nhỏ, biết đâu ta cũng có dòng m/áu tứ đại thế gia trong người thì sao!”
Quân Văn vội vàng kêu lên:
“Bốn vị gia chủ! Ta cũng là mồ côi mà!
Biết đâu trong người ta cũng có huyết thống tứ đại thế gia thì sao!”
Bốn vị gia chủ: “. . .”
Da mặt các ngươi đúng là dày không ai sánh bằng!
Nhưng mà thử một chút cũng chẳng sao, dù không phải huyết mạch tứ đại thế gia thì vốn dĩ cũng chẳng vào được kết giới.
Thế là, bốn vị đồng ý.
Phượng Khê vừa định bước tới, Quân Văn đã gọi giật lại: “Tiểu sư muội, chờ đã!”
Dứt lời, hắn lấy ra sợi dây thừng đã chuẩn bị từ lâu, cẩn thận buộc tay mình và tay Phượng Khê vào với nhau.
Phượng Khê: “. . .”
Thôi kệ đi, không phải lần đầu…
Bốn vị gia chủ: “. . .”
Không cần giải thích gì nữa, nhìn kiểu các ngươi mà cũng vào được thì chắc chắn là người trong nhà rồi!
editor: bemeobosua
Phượng Khê và Quân Văn cùng nhau tổ tiêni gần kết giới.
Nàng vừa định bước vào thì lại rụt chân về, vừa nãy thoáng thấy tấm bia đá bên ngoài kết giới.
Hay là hành lễ rồi hẵng vào?
Theo kinh nghiệm xuyên sách bao lâu nay, cứ lễ phép trước là ăn điểm, đi đâu cũng áp dụng được hết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-603.html.]
Vì vậy, nàng liếc mắt ra hiệu cho Quân Văn, hai người liền đối diện bia đá mà cúi người ba cái, sau đó mới bước vào kết giới.
Tất cả mọi người đều nín thở chờ cảnh hai người bị b.ắ.n văng ra ngoài…
Ai dè, họ vào được thật!
Cả đám người lập tức nổ tung như vỡ tổ!
“Phượng Khê với Quân Văn sao lại vào được? Rõ ràng họ đâu phải người của tứ đại thế gia!”
“Cần gì hỏi nữa?! Nhất định là hai người họ cũng có huyết thống tứ đại thế gia rồi!”
“Không ngờ bọn họ cũng giống Hoàng Phủ Viêm, là mấy đứa nhỏ lưu lạc bên ngoài của bốn nhà chúng ta!”
…
Bốn vị gia chủ đầu tiên thì đơ mặt, sau đó lập tức náo nhiệt hết mức đồng loạt sai người trong tộc điều tra gấp.
Nhanh chóng tra xem có nhà nào làm mất con, bỏ con, chỉ cần tuổi tác khớp là báo cáo ngay!
Đặc biệt là bé gái thì ưu tiên hàng đầu!
Bé trai thì tra ké cũng được! =))))
Bốn vị gia chủ phấn khích tột độ!
Thật ra, trước đây họ đã từng tiếc hùi hụi vì Phượng Khê không phải người trong tộc mình, ai ngờ trời xui đất khiến, giờ lại lóe lên hy vọng!
Thậm chí còn nghĩ: Cho dù không tìm được bằng chứng thì… bịa ra một cái cũng được!
Miễn là giữ người lại là được rồi!
Hoàng Phủ gia chủ vừa hạ lệnh truyền tin vừa quay sang ba người còn lại, cao giọng tuyên bố:
“Các ngươi khỏi phải tìm nữa!
Phượng Khê chắc chắn là người Hoàng Phủ gia ta!
Lý do rất đơn giản: tổ tiên của ta đã chúc phúc cho con bé!
Lúc đầu ta còn thắc mắc sao tổ tiên lại chúc phúc cho người ngoài, giờ thì hiểu rồi, thì ra là m/áu mủ Hoàng Phủ gia ta!
Bảo sao nó với Viêm Nhi thân thiết như vậy, hóa ra là huyết thống nó kéo lại đấy!”
Ba vị gia chủ còn lại: “. . .”
Cảnh gia chủ hừ lạnh:
“Chỉ một cái chúc phúc mà đòi nhận là con cháu? Cũng có thể là quà gặp mặt vì cùng thuộc tứ đại thế gia thì sao?
Mà ta thấy nha đầu Phượng Khê kia nhìn rất giống ta đấy!
Biết đâu lại là cháu ruột ta bị thất lạc!”
Mạnh gia chủ bĩu môi:
“Ngươi thôi đi! Mặt mũi như ngươi mà dám nhận Phượng Khê giống ngươi?
Rõ ràng nó giống ta! Giống như in từ một khuôn ra luôn!”
Ngụy gia chủ lặng lẽ móc ra cái gương:
“Cả hai người soi lại cái đi!”
…
Trương trưởng lão nhìn đám gia chủ vì tranh giành Phượng Khê mà phát rồ, tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Mấy người có phải quên mất là Phượng Khê đến từ Bắc Vực không hả?!
Các ngươi đúng là lú lẫn rồi!
Biết đâu là do kết giới Thần Quang Động Thiên bị thủng, nên Phượng Khê với Quân Văn mới lẻn vào được?
Nghĩ tới đây, trong lòng hắn xẹt qua một tia hy vọng.
Nếu thật có lỗ thủng… thì có phải hắn cũng có thể lẻn vào không?
Vừa nghĩ xong là Trương trưởng lão đã phấn khích lao thẳng về phía kết giới.
Kết quả…
BỊCH — Một luồng lực cực mạnh đập bay hắn ngược trở lại!
Cả đám người chỉ thấy một bóng người xẹt qua, ngay sau đó là tiếng “bộp!” chát chúa!
Chưa kịp hiểu chuyện gì, bốn vị gia chủ đã chạy tới, Trương trưởng lão lúc này đã bò dậy được, chỉ là mặt mày be bét má/u, răng cửa mẻ mất mấy cái, cười cũng hở cả lợi.
Cảnh gia chủ tặc lưỡi:
“Trương trưởng lão, ngươi đây là diễn vở gì vậy? Chẳng lẽ ngươi cũng tưởng mình có huyết thống tứ đại thế gia à?”
Trương trưởng lão xấu hổ lẫn giận dữ, ú ớ biện minh:
“Phượng Khê rõ ràng là người Bắc Vực, sao có thể là người của mấy ngươi?
Ta nghi là trong chuyện này có ẩn tình, nên mới thử nghiệm xem sao thôi mà…”
Hoàng Phủ gia chủ: “A~~~”
Giờ thì hắn hiểu tại sao Phượng Khê cứ hay “A” như vậy rồi.
Cảm giác này đúng là… sảng khoái không chịu nổi!
Ba vị còn lại cũng cười khẩy, rõ ràng lão Trương tính đi cửa sau, kết quả chưa được gì đã mất cả mặt.
Đáng đời!
Sao ngươi không ngã ch/ết luôn cho rồi?!
Nhưng họ cũng không thèm phí thời gian với lão ta nữa, điều quan trọng bây giờ là điều tra xem rốt cuộc Phượng Khê có phải người nhà mình hay không.
Tên “Phượng Khê” nghe không thuận tai chút nào, phải gọi là Hoàng Phủ Tuyền (hay Cảnh Tuyền, Mạnh Tuyền, Ngụy Tuyền) mới xuôi tai!
Lúc này Hoàng Phủ gia chủ mới thấy hối hận, sớm biết có khả năng thế này thì lúc Cảnh Viêm nhỏ m/áu nhận thân, lẽ ra cũng nên thử luôn Phượng Khê!
Biết đâu tổ tiên đã sớm biết, nên mới đập bài vị xuống để nhắc khéo hắn.
Tiếc là đầu hắn bị đập không ít, nhưng lại không đập ra được cái ý nghĩ này.
Thật đáng đánh!
Mà Phượng Khê thì đâu có biết ngoài kia người ta đang tranh giành mình tới mức đánh nhau loạn xạ.
Lúc này, nàng đang cùng Quân Văn… mắt to trừng mắt nhỏ.
“Ngũ sư huynh, huynh thấy… có khi nào muội với huynh bị truyền tống nhầm chỗ không?”
“Tiểu sư muội, không cần huynh thấy, muội thấy là được.”
Cả hai nhìn vào mắt nhau, lập tức hiểu ý.
Bọn họ đúng là bị truyền tống nhầm chỗ thật rồi.
Sở dĩ có kết luận này… là vì trước mặt họ, đang đứng sừng sững một tấm bia đá, trên đó viết bốn chữ to tổ chảng:
“Ám Minh Chi Ngục.”