604. Không có học thức thật đáng sợ
Phượng Khê đứng trước tấm bia đá, một lần nữa thả hồn ra dò hỏi:
“Ngũ sư huynh, huynh nói xem có phải… chúng ta bái nhầm mộ, đốt nhầm vàng mã rồi không?”
Quân Văn đáp tỉnh bơ:
“Có khả năng lắm, tám phần là vậy, thậm chí mười phần cũng nên!”
Người thường gặp cảnh này chắc đã ngồi khóc hu hu từ lâu, nhưng Phượng Khê với Quân Văn đều là loại tâm lớn như cái chậu, mơ màng một lúc rồi cũng chấp nhận hiện thực.
Ám Minh Chi Ngục thì Ám Minh Chi Ngục!
Tìm cách ra ngoài là được!
editor: bemeobosua
Hai người điều chỉnh xong tâm trạng, bắt đầu quan sát xung quanh.
Mặt đất không một cọng cỏ, đất đỏ sẫm như ngấm m/áu, nhìn thôi cũng thấy gai sống lưng.
Trên trời xám xịt, không trăng không sao, chỉ có chút ánh sáng nhợt nhạt soi xuống.
Bốn bề tĩnh lặng như tờ, đến tiếng muỗi bay cũng không có.
Quân Văn may mắn cảm khái:
“Tiểu sư muội, may mà huynh dự cảm trước, buộc huynh với muội vào một chỗ, chứ huynh mà một mình bị truyền đến cái nơi qu.ỷ quái này, chắc bị dọa vỡ mật!”
Phượng Khê liếc hắn một cái, ý vị sâu xa:
“Ngũ sư huynh, huynh không nghĩ là huynh bị muội liên lụy à?
Lẽ ra huynh có thể được truyền tới Thần Quang Động Thiên sáng choang như tiên cảnh, ai ngờ buộc cùng muội một cái, thành ra rớt thẳng xuống địa ngục!”
Quân Văn gãi đầu:
“Muội nói vậy sao được? Giữa ta với muội còn phân liên lụy với không liên lụy sao?
Chỉ cần được đi cùng muội, đi đâu cũng được!
Đừng nói Ám Minh Chi Ngục, mười tám tầng địa ngục huynh cũng lội hết với muội!”
Phượng Khê phì cười, nội tâm tung hoa: Ngũ sư huynh bây giờ càng ngày càng biết nói chuyện ghê!
Hai người chọn đại một hướng mà đi.
Ban đầu định cưỡi kiếm phi hành, nhưng thử xong mới phát hiện, không bay lên nổi.
Đành phải lội bộ.
Xung quanh yên ắng qu/ỷ dị, ngoài tiếng bước chân của hai người thì không có âm thanh gì khác.
Quân Văn vừa cảnh giác nhìn quanh, vừa lầm bầm:
“Tiểu sư muội, đừng nói trong này ngoài hai chúng ta ra không còn sinh vật sống nào nha?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-604.html.]
Phượng Khê cũng không chắc, chỉ biết phải đi tiếp xem thử.
Đi được hơn hai canh giờ, vẫn không phát hiện gì.
Phượng Khê dừng lại.
Nàng lấy ra một chồng phù bạo liệt, thả ra một đóa hoa khói.
Ánh sáng rực rỡ trong chớp mắt rọi sáng cả bầu trời.
Cũng chiếu sáng luôn cái bản mặt lén lút của Phượng Khê.
Nàng cảm thấy chưa đã mắt, bèn lôi thêm một bịch phù bạo liệt nữa ra chơi tiếp.
Dù gì đồ này để mốc cũng phí, không bằng đốt chơi cho vui!
Đang chơi đến quên trời quên đất, trên trời đột nhiên vang lên một tiếng gào giận dữ:
“Các ngươi là phạm nhân mà dám làm loạn như vậy? Xem ngục quy là giấy lót tay à?!”
Ngay sau đó, một bàn tay khổng lồ từ trên trời bổ xuống, nhắm thẳng đầu Phượng Khê mà đập!
Phượng Khê thoạt nhìn như bị dọa cho đơ người, đứng im không né.
Quân Văn cũng trông như bị trúng định thân thuật, bất động tại chỗ.
Nhưng ngay lúc bàn tay khổng lồ sắp giáng xuống đầu Phượng Khê, nàng đột nhiên lách người né sang bên!
Cùng lúc đó, Mộc Kiếm vung lên, mấy chục chữ “Quỳ” từ trời rơi xuống, đè sầm lên bàn tay to kia!
Quân Văn cũng tung đại chiêu ngay sau đó!
Giữa không trung vọng xuống một tiếng cười lạnh, nghe như đang mỉa mai bọn họ không biết tự lượng sức.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, Phượng Khê vung bản gạch thần thức về phía phát ra tiếng cười lạnh!
Trên bản gạch này, nàng còn cẩn thận vẽ thêm mấy con “Vương Bát Đản” để tăng công lực sát thương.
Trên trời lập tức vọng xuống một tiếng hét thảm thiết.
Một bóng người từ trên cao rơi phịch xuống đất.
Phượng Khê liền ném cả xấp phù trói xuống, trói hắn thành bánh chưng ngay tức khắc.
Nàng cầm Mộc Kiếm tiến lại gần.
Người kia đã bất tỉnh nhân sự, không khác gì một cái xác, rất chi là im lặng.
Trên áo hắn in chữ “TỐT” to đùng đập vào mắt.
Quân Văn gật gù tán thưởng:
“Tiểu sư muội, người này tính trước kỹ thật đó, biết mình muốn làm người tốt nên in sẵn lên áo!”
Phượng Khê: “…”
Không có học thức, đúng là đáng sợ thật.