Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 605

Cập nhật lúc: 2025-06-15 17:26:31
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

605. Hắn không phải người, ngươi càng không phải là người

Phượng Khê nhìn sang Quân Văn:

“Ngũ sư huynh, có khi nào cái tên này thật ra là... cai ngục không?”

Quân Văn: “…”

Chính hắn cũng bị tình huống bất ngờ làm cho đầu óc choáng váng, thế nên mới phạm phải sai lầm ngớ ngẩn đến vậy.

Thế là… hắn đá cho tên kia một cú.

Chủ nhân nổi giận thì trút lên đầu kẻ khác thôi.

Tên cai ngục bị một cú ấy đá tỉnh.

Vừa mở mắt ra liền thấy hai khuôn mặt phóng đại trước mắt mình, một người thì cười toe toét, một người thì mặt mũi giận dữ như sắp đ.ấ.m chế/t ai đến nơi.

Hắn ngẩn người mấy giây, rồi tức tối hét lên:

“Các ngươi dám đánh cai ngục?! Chán sống rồi à?!”

Quân Văn lúc này đang nín một bụng lửa, chưa có chỗ trút, lập tức lao lên tát cho hắn hai cái giòn giã:

“Là chúng ta đánh ngươi đấy!”

Tên cai ngục gầm lên: “Các ngươi muốn tạo phản à?!”

Phản ứng lại lời của hắn là: Quân Văn tung quyền cước đ.ấ.m đá tới tấp.

Phượng Khê vội chen vào can ngăn: “Ngũ sư huynh, có gì thì nói lý! Đừng động tay động chân! Làm thế là không văn minh, cũng chẳng có lễ nghĩa gì hết!”

Tên cai ngục bỗng thấy tiểu nha đầu trước mặt này... hình như là người tốt?

Ít ra cũng dễ nói chuyện hơn cái tên đầu đất kia.

Nhưng ngay giây sau, hắn nghe thấy Phượng Khê nói bằng vẻ dịu dàng:

“Huynh không phải có cái loại độc đan gì đó, ăn vào là toàn thân nát rữa, đau đến ch/ết đi sống lại hả? Lấy ra, nhét cho hắn một viên, cho hắn nếm thử mùi vị.”

Tên cai ngục: “…”

Không phải người? Cả hai ngươi đều không phải người!

Hai con thú đội lốt người!!

Nhìn thấy Quân Văn thật sự lôi ra viên độc đan, hắn sợ tái mặt:

“Đừng! Đừng mà! Chỉ cần các ngươi tha cho ta, điều kiện gì ta cũng đồng ý!”

Phượng Khê nhếch môi, có chút thất vọng.

Tưởng đâu là loại cứng đầu, ai dè mới hù có tí đã quỳ rồi.

Nàng hất cằm lên: “Chỗ này là Ám Minh Chi Ngục đúng không?”

Cai ngục vội vàng gật đầu: “Vâng vâng!”

Đang định chờ Phượng Khê hỏi tiếp, ai ngờ… bốp!—ăn ngay cái tát trời giáng của Quân Văn.

“Ngươi không có đầu óc à? Người ta hỏi cái gì trả cái đó, thế mà còn phải đợi à?! Khai hết những gì biết ra đây, mau!”

Quân Văn hoàn toàn là giận cá c.h.é.m thớt.

Chỉ tại cái tên này mà hắn mất mặt trước mặt tiểu sư muội!

Dù cũng chẳng phải lần đầu hắn mất mặt, nhưng lỗi lầm ngốc nghếch kiểu này đúng là ê chề thật sự.

Tên cai ngục giận mà không dám cãi, đành phải ngoan ngoãn khai:

“Ám Minh Chi Ngục tổng cộng có chín tầng. Tầng càng cao thì nhốt phạm nhân càng nguy hiểm, hình phạt càng thảm khốc.”

Quân Văn chen vào: “Vậy chỗ chúng ta đây là tầng mấy?”

Tên cai ngục có hơi do dự, cuối cùng vẫn phải nói thật:

“Nơi này là tầng hầm, tầng thấp nhất, nhốt toàn mấy kẻ ‘vô danh tiểu tốt’, bỏ mặc cho sống ch/ết tự nhiên.

Trong bóng tối cô độc không lối thoát, nhiều người tự sát.

Không thì cũng phát điên, hoặc ngu dại.

Vì không ai có thể chịu nổi sự cô tịch kéo dài như thế.”

Phượng Khê bật cười khúc khích:

“Chứ sao không phá vỡ sự cô tịch đó đi? Không phải chịu đựng, mà là... quẩy cho náo nhiệt lên ấy chứ!

Ờ, hay là cho ngươi xuống đây luôn đi, có người chơi chung cho vui!”

Tên cai ngục: “…”

Chắc chắn có gì sai sai rồi!

Loại biến thái thế này chí ít cũng phải bị nhốt ở tầng ba chứ, sao lại ở tận tầng hầm này?!

Phượng Khê hỏi tiếp: “Mấy tầng trên cũng có phạm nhân à?”

Tên kia gật đầu lia lịa: “Không những có, mà ba tầng dưới cùng người còn đông hơn mấy tầng trên!”

Phượng Khê định hỏi thêm thì thấy lệnh bài ở hông tên cai ngục sáng lên.

Tên kia tranh thủ nói:

“Chúng ta cứ mỗi canh giờ phải báo cáo tình hình cho cấp trên. Nếu không đúng giờ, lệnh bài sẽ phát tín hiệu cảnh báo.

Các ngươi thả ta ra trước, để ta báo cáo cho xong đã.”

Quân Văn không nói không rằng, dí thanh kiếm vào cổ hắn:

“Nói sai một chữ, ta lột da ngươi!”

Phượng Khê thở dài: “Ngũ sư huynh à, muội nói bao nhiêu lần rồi, đừng có vũ lực như vậy!

Đâm c.h.é.m là không văn minh, cho thuốc độc ăn luôn cho nhanh!”

Tên cai ngục: “…”

Dù hắn rất muốn kêu trời, nhưng nghĩ đến cảm giác ngũ tạng như bị xoắn lại lúc nãy, hắn thực sự không dám liều.

Thế nên, bịa bừa một cái cớ cho qua chuyện:

“Mặc dù bây giờ tạm lấp l.i.ế.m được, nhưng nửa canh giờ nữa sẽ đến lúc kiểm tra vị trí từng người.

Nếu lúc đó phát hiện ta không có mặt ở đây, thì cũng bị lộ thôi.

Các ngươi cho ta thuốc giải đi, ta xem như chưa từng thấy gì, còn có thể giúp các ngươi chuyển ít đồ vật xuống. Thấy sao?”

Phượng Khê chớp chớp mắt: “Nghe cũng không tồi. Nhưng ngươi phải nói cho ta biết, làm sao rời khỏi chỗ này?”

Tên cai ngục ánh mắt láo liên, đang định bịa chuyện thì—bốp!—ăn luôn cú gạch của Phượng Khê.

Dù nàng chỉ dùng ba phần sức, hắn cũng đau đến toát mồ hôi lạnh.

Không dám chơi chiêu nữa, đành nói thật:

“Ám Minh Chi Ngục từ trước đến nay không có đường ra. Không có ai từng được thả ra. Tất cả phạm nhân cuối cùng đều ch/ết ở đây.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-605.html.]

Hắn tưởng nói vậy sẽ khiến Phượng Khê tuyệt vọng, ai ngờ nàng chỉ lộ ra vẻ đồng cảm:

“Thế thì các ngươi cũng khổ ghê á! Bao nhiêu người ăn uống, ngủ nghỉ ở đây chắc tốn tiền lắm ha?”

Tên cai ngục: “…”

Cách suy nghĩ của ngươi... có thể bớt “lạc quẻ” một chút không?

Phượng Khê cảm khái một lúc rồi mới hỏi tiếp: “Thế không có trường hợp đặc biệt nào à? Không có đường tắt gì hả?”

Tên kia lắc đầu: “Không có.”

Phượng Khê gật đầu, tỏ vẻ thông cảm: “Thế các ngươi bắt phạm nhân kiểu gì? Như ta với sư huynh đây, sao ‘may mắn’ vậy mà bị nhét vô đây?”

Tên cai ngục: … Ngươi chắc đây là may mắn chứ không phải nghiệp quật?

Hắn lắc đầu: “Ta chỉ là một gác ngục nhỏ, hiểu biết có hạn. Không rõ cụ thể phạm nhân vào đây bằng cách nào.

Chỉ biết, mỗi lần có người mới, danh sách trong tay ta sẽ tự động cập nhật.”

Nói rồi, hắn lấy ra danh sách phạm nhân đưa cho Phượng Khê.

Quân Văn liếc nhìn hắn, xem như cũng có tí đầu óc.

Phượng Khê mở danh sách ra xem, thấy ngoài tên mình và Quân Văn, còn mấy chục cái tên khác.

Nhưng tất cả đều là phạm nhân ở tầng hầm.

Xem ra, tên cai ngục này chỉ phụ trách quản lý tầng dưới cùng mà thôi.

Lúc nàng đang thả hồn suy nghĩ, tên cai ngục đã lải nhải:

“Đến giờ kiểm tra chốt gác rồi đó. Nếu để người ta phát hiện, dù ta có ch/ết vì trúng độc, các ngươi cũng không toàn mạng đâu!

Tốt nhất là mau thả ta ra, rồi chúng ta từ từ bàn tiếp!”

Phượng Khê mỉm cười ngọt như mía lùi.

“Cùng nhau lên thôi. Lên rồi tiện tay bắt đại hai thằng xui xẻo nhét xuống thay số.”

Tên cai ngục nghe vậy, đầu lắc như trống bỏi: “Cái đó... chắc không ổn đâu. Dạo này phạm nhân chất lượng hơi hiếm, tìm mãi chưa ra ai hợp tiêu chuẩn.”

Nụ cười của Phượng Khê càng thêm hiền hậu: “Không tìm được ai thích hợp thì... ngươi đi!”

Cai ngục: “...Nghĩ lại kỹ thì hình như vẫn còn vài người dùng tạm được!”

Dù gì thì nguyên tắc cũng là chuyện xa xỉ, quan trọng là mạng nhỏ quý như vàng!

Tạm thời dỗ hai tên biến thái này yên phận, rồi sau đó tìm cách lật kèo cũng chưa muộn!

Phân tích xong, tên cai ngục quyết tâm, rút lệnh bài mở ra lối đi bí mật nối giữa tầng ngục dưới lòng đất và tầng mặt đất.

Phượng Khê tặc lưỡi một cái, Quân Văn thì tốt bụng dùng pháp thuật dọn dẹp sạch sẽ vết má/u và bùn đất dính trên người hắn.

Chỉ có cái mặt sưng như quả cà thì... xin lỗi, pháp thuật cũng bó tay.

Phượng Khê thở dài, nói như rút ruột rút gan: “Ngũ sư huynh, lần sau nhớ kỹ, đánh thì đừng đánh vào mặt, đ.â.m một kim vào đùi là gọn nhất.”

Quân Văn gật đầu nghiêm túc: “Tiểu sư muội, muội hiền quá, hiền như muội dễ bị thiệt lắm đó!”

Tên cai ngục: “...”

Hai người các ngươi nói chuyện có thể... lựa người mà nói một chút được không?!

Phượng Khê và Quân Văn một trái một phải "áp tải" tên cai ngục chui lên lối đi bí mật. Người ngoài không thấy họ, bởi vì nàng đã dán Ẩn Thân Phù lên cả hai.

Loại phù này dở hơi ở chỗ thời gian hiệu lực ngắn ngủi, mà chỉ cần ai có thần thức mạnh là sẽ bị phát hiện. Nhưng trong tình huống này thì vẫn là lựa chọn ổn áp.

Nói thêm, tấm phù ẩn thân này là quà tặng của một trong “hai mươi bốn sư phụ”, Nghê trưởng lão tặng cho nàng. Với tu vi hiện tại của nàng, nếu có tự vẽ thì cũng chỉ ra được mấy tấm lỗi lòi.

Dán xong rồi thì lúc ẩn lúc hiện, thiếu tay, cụt chân, thậm chí có lúc mất cả đầu... Tóm lại là không thể tàng hình toàn diện.

Tên cai ngục thấy hai người đều có phù ẩn thân, trong lòng càng rối như tơ vò. Hai kẻ này rốt cuộc là thần thánh phương nào mà có cả thứ quý hiếm như Ẩn Thân Phù?

Lên được đến tầng mặt đất, đã có người kiểm tra chốt gác.

Thấy mặt tên cai ngục sưng phù như đầu heo, gã kiểm tra nhíu mày hỏi:

“Sao thế?”

Tên cai ngục định thật thà khai báo bị sát tinh hành hạ, nhưng nghĩ kỹ liền nuốt ngược lời vào bụng, chuyển giọng:

“Lúc nãy ta đi tuần tầng dưới, không để ý nên trượt chân ngã cầu thang… thành ra như vầy.”

Người kiểm tra nhìn hắn như nhìn cọng rau muống thối:

“Ngươi mà cũng có thể tự ngã cầu thang? Ngu đến độ này thì đúng là hết thuốc chữa!

Còn nữa, tầng dưới chỉ nhốt hai tên vô dụng thôi, đáng để ngươi đích thân xuống kiểm tra à?

Thà canh tụi phạm nhân bên này cho tử tế còn hơn, kẻo tụi nó nhàn rỗi sinh tật.”

Tên cai ngục chỉ biết vâng dạ, cúi đầu nhún nhường mãi, cuối cùng gã kiểm tra mới chịu rời đi.

editor: bemeobosua

Phượng Khê thì lẩm bẩm nhỏ giọng:

“Loại người ta ghét nhất chính là dạng hống hách như vậy. Việc nặng việc bẩn thì mình làm, mà còn bị nó chửi ngu, tức không chịu nổi!

Xì! Đồ tồi!”

Tên cai ngục nghe mà cảm động rưng rưng. Không sai! Nói trúng tim đen hắn rồi!

Hắn thì là cái thá gì, mà còn bị mắng ngu!

Nhưng nghĩ lại, hắn sực nhớ ra: bên cạnh mình bây giờ mới đúng là không phải thứ tốt lành gì!

Nghĩ vậy, hắn nghiến răng dẫn hai người đi tìm "vật hy sinh thế mạng".

Tầng này phạm nhân ra sao, hắn nắm rõ như lòng bàn tay, nên biết ai là lựa chọn ổn nhất.

Tốt nhất là kẻ sống lủi thủi một mình, và trên mặt đã bị hủy dung rồi.

Chẳng mấy chốc, hắn tìm được hai tên đạt chuẩn. Hắn kiếm cớ gọi họ đến gần lối xuống tầng hầm, sau đó... đẩy xuống.

Nhìn thì cao chứ thật ra rơi không ch/ết được.

Tên cai ngục lúc trước cũng chỉ vì bị Phượng Khê đánh vào thần thức cho choáng váng, nên mới té thảm đến thế.

Sau đó, Phượng Khê và Quân Văn thay đồ, đóng giả làm hai tên phạm nhân xui xẻo kia.

Thân hình tương đương, mặt thì hóa trang hủy dung là xong.

Đến khi Phượng Khê hóa trang hoàn chỉnh xong, tên cai ngục đứng ngây như tượng đá.

Vì bất kể là tư thế đi lại hay giọng nói, nàng đều giống hệt phạm nhân gốc kia!

Gặp nhau có một lần mà có thể hóa thân như thật?

So ra thì Quân Văn hơi lộ, nhưng nếu không phải người thân thiết lắm thì cũng khó mà phát hiện ra sơ hở.

Đúng lúc này, tên cai ngục thấy Phượng Khê cứ nhìn chằm chằm mặt mình.

Hắn hoảng.

Không nói không rằng quay đầu chạy thục mạng.

Đùa sao! Không chạy thì chẳng mấy mà bị “hàng giả” thế chỗ luôn ấy chứ!

Loading...