Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 607

Cập nhật lúc: 2025-06-15 17:26:36
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

607. Hai người bọn họ tiến vào Hoạt Thiên Quật

Phượng Khê với Quân Văn lúc này đang đứng chờ ở chỗ cách nhà lao không xa, hai người thuận đường cũ mà quay lại.

Cả hai mặt mày bầm dập đến độ nhìn không ra ai với ai, nhưng bước chân thì xiêu vẹo lảo đảo, đi vài bước lại phải dừng lại thở hổn hển như sắp trút hơi thở cuối cùng.

Những ánh mắt từng dò xét, thèm khát bỗng chốc đều biến thành cười trên nỗi đau kẻ khác.

Ban nãy còn tưởng hai kẻ này trốn đi được chỗ nào tốt đẹp, giờ nhìn lại, hóa ra là đi ăn đòn về!

Phượng Khê đã để ý từ trước, nhà lao giờ trống gần một nửa, lại nhớ đến câu nói của gã Giám sát sứ hôm nọ, mấy tù nhân kia hẳn đã bị lùa đi làm việc rồi.

editor: bemeobosua

Chẳng biết là đi làm gì, nhưng chắc chắn không phải chuyện lành.

Phòng giam của nàng và Quân Văn nằm ngay sát rìa bên ngoài, hai người vừa bước vào đã thở dốc muốn xỉu, nghỉ một lúc lâu mới từ từ ngồi xuống điều tức.

Mấy tên tù nhân đang soi mói bọn họ lúc nãy, giờ thấy thế cũng chẳng buồn nhìn nữa.

Quân Văn thầm cảm thán, vẫn là tiểu sư muội tính trước chu đáo, nếu không bây giờ hai người chắc đang bị bao nhiêu ánh mắt soi mói đến rát cả mặt.

Ban đầu hắn còn tự tin là bản thân đã tiến bộ thần tốc, giờ nhìn lại, hóa ra vẫn còn non lắm!

Cỡ hai canh giờ sau, từ xa truyền đến tiếng bước chân.

Từng tốp phạm nhân lục tục trở về.

Ai nấy mặt mũi trắng bệch, môi tái nhợt, khóe miệng còn dính vệt m/áu, bước đi loạng choạng như sắp ngã đến nơi.

Có người vừa vào tới cửa đã ngã lăn ra bất tỉnh.

Quân Văn sắc mặt trầm xuống, xem ra “lao động cải tạo” trong này không phải chuyện đùa!

Nhưng vừa liếc sang thấy tiểu sư muội ngồi kế bên, hắn lập tức yên tâm hẳn.

Có tiểu sư muội đây, có gì mà sợ?

Lúc này, hai tên ngục tốt bước vào. Một là Nguyên Trọng, người còn lại là một tên béo lùn tròn vo.

Tên béo vừa vào đã quát lớn:

“Đừng có giả ch/ết! Mau dậy chuẩn bị làm việc!

Nếu hôm nay không hoàn thành nhiệm vụ, cả đám chuẩn bị ăn đòn đi!”

Phạm nhân nghe xong liền lục tục bò ra khỏi phòng giam, Phượng Khê và Quân Văn cũng giả vờ khập khiễng theo sau.

Nguyên Trọng cố gắng nhìn thẳng, không dám liếc sang hai người kia, sợ bị lộ sơ hở.

Nhưng tên béo không biết phát điên gì, lại cố tình xồng xộc bước tới chỗ hai người họ, vừa đi vừa gầm gừ:

“Bình thường đã thấy hai đứa bay kỳ cục không vừa mắt, giờ nhìn bộ dạng sống dở ch/ết dở này, thấy mà chướng tai gai mắt!

Đúng là cái loại ngứa đòn mà!”

Nói xong, hắn rút từ bên hông ra một cây roi đặc chế, định giơ tay quất luôn!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-607.html.]

Nguyên Trọng bên cạnh muốn xỉu tại chỗ.

Lạy trời! Ta còn chưa lo hai tổ tông này bị lộ, giờ cái tên ngu này lại còn chọc ngoáy!

Lỡ mà chọc giận hai người này, thế nào ta cũng bị vạ lây!

Hắn tranh thủ đè cánh tay tên mập lùn lại:

“Lưu Hoằng, Giám sát sứ dặn rồi, nhiệm vụ là quan trọng nhất. Nếu ngươi đánh hai người kia bị thương, làm chậm tiến độ, hậu quả sẽ chẳng hay ho gì đâu.

Huống hồ gì, hai người đó cũng đâu phải kẻ dễ chọc. Trước đây ta nhìn không vừa mắt, đã từng ra tay dạy dỗ rồi.”

Tên mập lùn nhếch miệng, dù mặt mày chẳng vui vẻ gì, nhưng cuối cùng cũng không cãi lại.

Nguyên Trọng trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghĩ đến chút nữa bọn phạm nhân phải đi làm việc khổ sai, tim lại thấp thỏm không yên.

Hai vị tổ tông kia, chỉ mong đừng gây chuyện gì kinh thiên động địa là ta mừng lắm rồi!

Giờ hắn hối hận đến muốn đập đầu vào tường cho tỉnh lại.

Sớm biết sẽ dây vào hai cái sao sát tinh đó, đừng nói là bọn họ chơi Bạo Liệt Phù tung tóe, dù có phá trời đ.â.m đất, hắn cũng giả bộ mù luôn cho xong!

Tiếc rằng, trên đời làm gì có thuốc hối hận!

Nhưng rất nhanh, hắn tự an ủi bản thân: hai kẻ kia tuy khó nhằn, nhưng cùng lắm cũng chỉ giở trò hù dọa hắn, chắc không đến mức làm mấy chuyện quá trớn.

Dù gì nơi này cũng là Ám Minh Chi Ngục, chứ có phải chỗ nhà bọn họ đâu mà muốn làm gì thì làm!

Trong lúc hắn còn đang lo ngay ngáy, đám phạm nhân đã được dẫn đến dưới chân một ngọn núi đá.

Lúc này Phượng Khê mới để ý trên vách núi đầy những cái hang đen ngòm, lỗ chỗ kéo dài tới tận sâu bên trong núi.

Nguyên Trọng tranh thủ thì thầm dặn Phượng Khê và Quân Văn:

“Nghe đây, lát nữa vào bên trong phải thành thật tinh luyện mấy hạt tròn Thời Toa thạch trôi nổi trong đó, dùng thần thức làm việc, đừng có giở trò. Sau bốn canh giờ mới được quay lại.”

Tên mập lùn vung roi gầm lên:

“Còn đứng đực ra đó làm gì? Mau làm việc! Đứa nào dám lười biếng thì ăn roi của ta!”

Đám phạm nhân rối rít chui vào từng cái hang, phần lớn là một người một hang, số ít thì hai người chung một hang.

Phượng Khê với Quân Văn sợ bị nghi ngờ nên chọn đại một hang rồi chui tọt vào trong, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

Tên mập lùn lập tức gầm lên:

“Hai cái đứa quái quỷ kia chắc chán sống rồi! Dám chọn đúng cái hang Hoạt Thiên Quật, không phải tự tìm đường ch/ết thì là gì?

Bọn chúng c/hết hay không thì ta không quan tâm, nhưng nếu làm chậm tiến độ nhiệm vụ, ta lại bị Giám sát sứ mắng cho thì ai gánh?!”

Nguyên Trọng còn gấp hơn cả hắn.

Hận không thể chui vào kéo hai đứa kia ra ngoài ngay lập tức!

Nhưng mà cái hang Hoạt Thiên Quật đó là nơi dễ mất mạng thật đấy!

Trong tay hắn cũng may còn có một bình giải dược, biết đâu còn có thể cứu được mạng.

Thế nên, bước chân vừa nhấc lên, hắn lại phải cắn răng thu về.

Loading...