Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 608
Cập nhật lúc: 2025-06-15 17:26:38
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
608. Luôn cảm thấy không đúng chỗ nào
Lúc này, Phượng Khê và Quân Văn đang men theo đường hầm chật hẹp mà thận trọng tiến lên phía trước.
Càng đi vào trong, không gian càng rộng dần. Ban đầu phải lom khom như mèo chui lỗ, nhưng càng về sau thì đã có thể đứng thẳng người, đỉnh hang cũng cao đến một trượng.
Phượng Khê thầm nhủ: từ ngoài nhìn vào, cái lỗ thủng kia có vẻ chỉ rộng chừng một trượng, không ngờ bên trong lại là một không gian khác, quả thật là một động thiên bí ẩn!
Cái Ám Minh Chi Ngục này, đúng là từ trong ra ngoài đều kỳ quặc hết phần thiên hạ.
Nàng suy nghĩ một chút, cố ý kêu lên mấy tiếng thảm thiết.
Rồi nghiêng tai nghe ngóng, bên ngoài tuyệt nhiên không có chút động tĩnh nào.
Xem ra bên trong, bên ngoài nơi này đã bị cách âm hoàn toàn.
Cũng tốt, nàng sẽ tiện bề hành sự, đỡ bị kẻ khác dòm ngó sơ hở.
Quân Văn lại gần, khẽ hỏi:
“Tiểu sư muội, bọn họ nói Thời Toa thạch có hình hạt tròn gì đó, rốt cuộc là cái gì thế? Ta chẳng thấy bóng dáng đâu cả!”
Phượng Khê cũng chẳng rõ. Nếu Huyết Phệ Hoàn còn ở đây thì còn hỏi được vài câu, nhưng giờ hắn đi bảo vệ Cảnh Viêm rồi, nàng không thể liên lạc.
Dù sao thì, Nguyên Trọng đã nhắc, bên trong đường hầm này chắc chắn sẽ có Thời Toa thạch gì đó, cứ đi tiếp là biết.
Thế là hai người tiếp tục tiến vào trong.
Nhưng đi được một đoạn, Quân Văn khẽ cau mày:
“Tiểu sư muội, sao ta thấy vách đá bên cạnh như đang… chuyển động? Chẳng lẽ là ảo giác của ta?”
Phượng Khê lập tức nghiêm mặt.
Không phải ảo giác đâu. Nàng cũng cảm thấy vậy.
Bốn phía vách đá đang chầm chậm dịch chuyển, lại còn ép sát vào giữa như muốn nghiền nát tất cả.
Nếu không tìm cách giải quyết, nàng với Quân Văn sẽ bị ép thành một cái bánh bao nhân thịt sống!
Dùng phù bạo liệt?
Thôi xong!
Một sơ suất thôi là cả hai bị chôn sống ngay!
Trong tay nàng vẫn còn bốn tấm Truyền Tống Phù bảo, nhưng cũng không chắc có thể dùng được trong nơi quỷ quái này.
Còn lo được gì nữa, thử trước đã!
Nàng lập tức lấy ra hai tấm, một cho mình, một cho Quân Văn, rồi cùng kích hoạt.
Kết quả…
Hai người được truyền tống… ra ngoài cách đó mười bước.
Phượng Khê: “…”
Quân Văn: “…”
Không rõ là do Truyền Tống Phù bảo chất lượng kém, hay là cái hang này chơi gian, tóm lại là chẳng đi được bao xa.
Phượng Khê thở dài. Còn hai tấm nữa nhưng cũng chẳng buồn thử, chi bằng nghĩ cách khác đáng tin hơn.
Nàng lật tay lấy ra một chồng Cự Thạch Phù, kích hoạt xong thì triệu hồi ra mấy tảng đá lớn, dựng lên làm điểm chống đỡ.
Tạm thời cũng tạo được một khoảng trống nhỏ.
Nhưng sức ép từ vách đá quá mạnh, Cự Thạch liên tục bị nghiền nát. Dù Phượng Khê liên tục thêm mới, không gian của họ vẫn nhỏ dần lại như sắp bị nuốt trọn.
Quân Văn hai tay cầm Kinh Thiên Kiếm và Động Địa Kiếm, liều mạng chống đỡ hai bên.
Hắn nghĩ bụng:
Lần này chắc toi thật rồi.
Nhưng dù có ch/ết, hắn cũng phải bảo vệ tiểu sư muội, để nàng có thể sống thêm một hồi nữa.
Phượng Khê thì không đến nỗi bi quan như vậy, bởi nàng vẫn còn một con bài tẩy.
Chính là Càn Khôn Phiên.
Nếu thực sự hết đường xoay xở, nàng sẽ dùng Càn Khôn Phiên thu cả hai người vào bên trong.
Dù có bị cuốn vào đó ngủ say không biết bao giờ tỉnh, còn hơn là nát thành bã thịt ở đây.
Tất nhiên, đó là biện pháp bất đắc dĩ. Nếu có cách giải quyết thì vẫn nên nghĩ cách khác thì hơn.
Tiếc là nàng chẳng biết gì về Ám Minh Chi Ngục, càng không rõ cái Thời Toa thạch hạt tròn kia là thứ gì, một thời gian ngắn như thế, thật sự không biết phải ra tay từ đâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-608.html.]
Đúng lúc này, Mộc Kiếm đột nhiên lên tiếng:
“Không phải người ta có câu ‘thời gian như thoi đưa’ sao? Liệu cái Thời Toa thạch này có liên quan tới lực lượng thời gian không?”
Phượng Khê giật nảy mình.
Nếu thật sự liên quan tới lực lượng thời gian… thì có khả năng lỗ hổng này đang xuyên qua các không gian, thời gian khác nhau!
Nói cách khác, không phải là vách đá đang chuyển động, mà chính là đường hầm này đang có thời không không ngừng chuyển đổi, khiến họ bị ép vào giữa.
Muốn phá giải tình cảnh này, chỉ có hai đường:
Một là khiến dòng thời gian tạm dừng.
Hai là để bản thân nàng và Quân Văn hòa vào dòng chảy thời không đó.
Muốn khiến dòng thời gian ngưng lại rõ ràng là điều không thể, vậy chỉ còn lại lựa chọn thứ hai: hai người họ phải cùng chuyển đổi thời không.
Nhưng... chuyển bằng cách nào?
Quân Văn nghe xong, lập tức lộ vẻ tuyệt vọng.
"Tiểu sư muội, ta thấy chúng ta dứt khoát đừng giãy dụa nữa, cứ chui thẳng vào Càn Khôn Phiên đi cho rồi!
Chúng ta đâu có sức mạnh thời gian, cũng chẳng có bảo vật liên quan gì, sao mà chuyển đổi thời không được chứ?
Cho dù có nằm mơ cũng không thể làm nổi nha!"
Phượng Khê mắt sáng rỡ lên.
Đúng rồi!
Nằm mơ!
Giấc mộng, theo một nghĩa nào đó, chính là sự giao thoa của các mảnh ký ức khác nhau, mà ký ức... chẳng phải cũng là một loại thời không sao?
Nàng lập tức lấy ra hai viên đan dược từ nhẫn trữ vật:
"Ngũ sư huynh, đây là Hoàng Lương Nhất Nhật đan, ăn vào sẽ rơi vào cảnh mộng. Mau nuốt vào đi!"
Quân Văn dù thấy tiểu sư muội nhà mình hình như điên rồi, nhưng vì tuyệt đối tin tưởng nàng, không nói lời nào liền nhét viên thuốc vào miệng.
Ngay lập tức mí mắt nặng trĩu, dù cố vùng vẫy thế nào cũng vẫn ngã gục xuống đất.
Phượng Khê thì chưa vội uống thuốc, mà cẩn thận quan sát tình hình của Quân Văn.
Nàng kinh ngạc phát hiện, vách đá quanh người huynh ấy đang vặn vẹo, như thể lách qua hắn mà đi.
Chứng tỏ suy đoán của nàng là đúng.
Tuy nhiên, trước khi uống Hoàng Lương Nhất Nhật đan, nàng cần làm một việc quan trọng.
Phượng Khê lập tức nội thị đan điền, trừng mắt cảnh cáo năm cây linh căn một trận, đề phòng tụi nó ham vui mà nuốt mất thuốc của nàng, vậy thì nàng không thể mơ nổi nữa.
Năm cây linh căn rất biết điều.
“Làm như bọn ta là loại không biết chừng mực vậy!”
“Thèm thì có thèm thật đấy, nhưng biết cái gì nên ăn, cái gì không!”
Cảnh cáo xong, Phượng Khê mới yên tâm nuốt viên thuốc.
Nhưng mà… tuy mí mắt trĩu nặng, ý thức nàng vẫn tỉnh táo vô cùng.
Không còn cách nào, nàng đành nuốt thêm một viên nữa.
Vẫn chưa có tác dụng.
Phượng Khê không khỏi oán thầm, ý chí mạnh quá đôi khi cũng chẳng hay ho gì!
Cuối cùng, nàng bực mình dốc cả lọ Hoàng Lương Nhất Nhật đan, nuốt sạch một lượt.
Lần này thì thành công, nàng rốt cuộc cũng chìm vào giấc mộng.
Ngay khi nàng chìm vào mộng cảnh, vách đá xung quanh bắt đầu vặn vẹo, rồi từ từ khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.
Con đường phía trước uốn lượn kéo dài, không thấy điểm cuối.
Lúc này, trong nhẫn trữ vật, Mộc Kiếm khều nhẹ Tiểu Chim Béo:
“Này, nói ta nghe, kiếm nào thông minh nhất thiên hạ?”
Tiểu Chim Béo liếc nhìn nó:
“Tất nhiên là ngươi rồi!
Không chỉ thông minh nhất trong các thanh kiếm, mà ngay cả người cũng không ai bì kịp!
Nói ngươi là thiên hạ đệ nhất kiếm còn là hạ thấp ngươi, ngươi chính là thiên hạ đệ nhất kiếm-nhân!”
Mộc Kiếm: ...Cứ thấy chỗ nào đó sai sai.