609. Nàng muốn tranh đoạt thời gian với lực lượng thời gian.
Mộc Kiếm cuối cùng cũng kịp phản ứng, nhận ra Tiểu Chim Béo đang mắng nó.
Có điều, nó chẳng hề tức giận.
Vì trong lòng nó thầm nghĩ, Tiểu Chim Béo là đang ghen với nó, ghen với trí thông minh, ghen với tài trí, ghen vì nó được chủ nhân để mắt tới!
Giờ mới khó khăn lắm mới dẫm được lên phân mà đi tiếp, nó quyết phải tranh thủ thời gian này lấy lòng chủ nhân, không nên phí công vào chuyện đấu võ mồm với cái con chim kia.
Không phải nó khoác lác, chứ muốn nói có sức thì nó có sức, muốn nói có trí thì nó có trí, mấy loại "lư phẩn trứng thối" làm sao so được?
Nó đang đắc ý ngút trời thì Tiểu Chim Béo mở miệng:
"Dù mẫu thân đã rơi vào mộng cảnh, có thể tạm thời không bị lực lượng thời gian đè ép… nhưng làm sao mà ra ngoài được?
Cái này có khác gì lúc rơi vào trong Càn Khôn Phiên đâu?"
Mộc Kiếm ngớ ra.
Phải rồi, chẳng lẽ cứ nằm đây hoài?!
Tiểu Chim Béo chớp cặp mắt đậu xanh, nghiêm túc nói với Mộc Kiếm:
"Lúc trước ngươi vụng trộm ăn vụng, chẳng phải có thể len lén chuồn ra được sao?
Giờ ngươi cũng ra ngoài đi, rồi tìm cách đưa mẫu thân và hai kẻ ngốc đó ra theo."
Mộc Kiếm lộ vẻ không vui.
Gì mà “ăn vụng”? Nó chỉ là hơi tùy hứng một chút thôi mà!
Nhưng nghĩ lại, đây đúng là cơ hội lập công, nó liền bay từ túi linh thú ra ngoài.
Bình thường thì cái đồ chơi này vẫn ở trong nhẫn trữ vật, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ chạy đến túi linh thú để khoe mẽ tí cho vui.
Vừa bay ra ngoài, nó lập tức cảm nhận thân kiếm nó bị lực thời gian vặn vẹo đến biến dạng, hoảng hồn vội vàng bay ngược trở lại!
Một bên run rẩy nói:
“Lực lượng thời gian bá đạo quá mức! Ngay cả ta cũng chịu không nổi!”
Tiểu Chim Béo thất vọng cùng cực. Ban đầu còn tính nhờ hai cái đồ đần này giúp cứu mẫu thân, giờ xem ra… vô vọng.
Ngay khi nó đang bế tắc thì … Phượng Khê mở mắt!
Mộc Kiếm và Tiểu Chim Béo tưởng mình hoa mắt.
Dù gì Phượng Khê mới vừa rơi vào mộng cảnh chưa đến nửa khắc đồng hồ!
Chẳng lẽ thuốc Hoàng Lương Nhất Nhật hết hiệu nghiệm rồi?
Nhưng nhìn sang Quân Văn vẫn đang ngủ say như lợn ch/ết, chúng liền phủ nhận suy đoán đó.
Vậy chỉ còn một đáp án: cái vị chủ nhân “vô lương tâm” này ý chí quá cứng cỏi, hoặc thần thức quá mạnh.
Dù có uống vài viên Hoàng Lương Nhất Nhật cũng chỉ khiến nàng chợp mắt được chút xíu mà thôi.
Khi chúng còn đang kinh ngạc, Phượng Khê đã đứng dậy, vác Quân Văn lên chạy thẳng ra ngoài!
editor: bemeobosua
Nàng muốn đoạt thời gian với lực lượng thời gian!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-609.html.]
Tới được một đoạn vách đá từng bị ép vào trước đó, nàng cố gắng chạy thêm vài trượng.
Chạy ra được mười mấy trượng thì vách đá lại ập tới, ép nàng vào một khe nhỏ.
Không chậm trễ, nàng nuốt vội một nắm to Hoàng Lương Nhất Nhật đan, “cứng rắn” rơi vào mộng cảnh.
Còn vì sao lại “cứng rắn”? Vì nuốt gấp quá, nghẹn.
Chưa đầy nửa khắc sau, nàng lại tỉnh dậy.
Lại vác Quân Văn lên chạy tiếp.
Rồi lại nuốt tiếp một nắm Hoàng Lương Nhất Nhật đan...
Mộc Kiếm nói với Tiểu Chim Béo:
"Thấy chưa? Ngay cả lỗ hổng trong lực lượng thời gian mà nàng còn tìm được, đúng là chui đâu lọt đó!
Tên của nàng đúng là không đặt sai, Phượng Khê, khe nào cũng chui!"
Tiểu Chim Béo lườm nó, không buồn đáp, chỉ chuyên tâm quan sát tình hình bên ngoài.
Đến vòng tuần hoàn thứ tư thì Quân Văn tỉnh dậy.
Còn chưa kịp mở miệng, đã bị Phượng Khê nhét thêm một viên Hoàng Lương Nhất Nhật đan, lại tiếp tục mê man.
Phượng Khê thì vẫn đang liều mạng chạy về phía trước, bị một viên đá nhỏ đập trúng chân làm khựng lại nửa nhịp.
Tức mình, nàng liền đá bay viên đá đó!
Rồi lại nuốt thêm một nắm to Hoàng Lương Nhất Nhật đan…
Ngoài sơn phong, Nguyên Trọng vẫn đang thản nhiên tính toán trong bụng.
Hắn đang nghĩ xem tìm ai mô phỏng chế giải được loại độc này. Dù nha đầu kia nói đây là độc môn bí dược của nàng, nhưng biết đâu có người giải nổi.
Lúc này, tên mập lùn lên tiếng: “Hai tên ngu kia biết rõ đó là Hoạt Thiên Quật mà còn chui vào, chẳng phải chán sống rồi sao?”
Nguyên Trọng thầm nhủ: “Chán sống gì chứ? Rõ là hai đứa đó căn bản đâu biết đó là Hoạt Thiên Quật, xui rủi mà đ.â.m đầu vào thôi.”
Tám phần là do làm chuyện thất đức quá nhiều, giờ bị báo ứng!
Dĩ nhiên, những lời này hắn chỉ dám nghĩ trong bụng, chứ tuyệt đối không nói ra miệng.
Hắn đang định nói qua loa vài câu, thì từ đâu không rõ, một cục đá nhỏ bay vèo tới, đập thẳng vào sau ót!
M/áu chảy ròng ròng tại chỗ.
Nguyên Trọng tức đến suýt phát điên!
Hôm nay đúng là vận xui đỉnh cao!
Trước bị hai đứa kia chỉnh một trận, giờ lại bị đá bay đập đầu!
Quả nhiên, xui rồi thì uống nước lạnh cũng ê răng!
Có điều kỳ lạ… đang yên đang lành, đá ở đâu bay tới?!
Ngay sau đó, hắn sững người!
Đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm cục đá nhỏ vừa đập trúng đầu.
Là… Thời Toa thạch?!
Còn là khối lớn nhất hắn từng thấy từ trước tới nay!