610. Không nỡ để trán chịu đòn mà không lấy được Thời Toa thạch!
Nguyên Trọng không dám chớp mắt, chỉ sợ khối Thời Toa thạch trước mặt chớp cái biến mất như ảo ảnh.
Hắn run rẩy nhặt tảng đá lên, hai mắt sáng rực.
“Lưu Hoằng, cái này… cái này thật sự là Thời Toa thạch sao? Không phải ta hoa mắt đấy chứ?”
Tên mập lùn bên cạnh cũng trợn tròn mắt, suýt nữa thì lòi cả tròng!
“Là, là thật! Thời Toa thạch thật đấy!”
“Một khối như này đủ đổi ngang cả tháng nhiệm vụ của đám tù nhân kia!”
“Mà càng lớn càng hiếm, lần này đúng là lập công to!”
Nguyên Trọng hưng phấn đến mức như muốn bay lên trời!
Hắn vốn biết đời mình không thể mãi đen đủi, giờ thì thời tới rồi còn gì nữa?!
Đột nhiên, hắn cảm thấy trán chẳng còn đau tí nào. Thậm chí còn nóng lên, cực kỳ dễ chịu!
Tới đi!
Tảng đá ơi, đè nữa đi, mạnh chút cũng được!
Chỉ cần là Thời Toa thạch, có cột trán ta cũng cam lòng!
Nếu có thể dính thêm vài ba khối to thế này nữa, biết đâu hắn lại được điều lên tầng hai của nhà lao.
Ở đó chế độ đãi ngộ tốt hơn, tù nhân cũng bản lĩnh hơn, biết đâu có người chế được giải dược thì sao?
Lúc này, trong hang động Hoạt Thiên Quật, Phượng Khê lại tỉnh dậy từ mộng cảnh.
Nhưng lần này, nàng không chạy nữa.
Nàng… bắt đầu luyện đan.
Không luyện không được, số lượng Hoàng Lương Nhất Nhật đan nàng mang theo đã chẳng còn mấy viên.
Phải tranh thủ luyện thêm vài lô mới kịp!
Nàng tỉnh táo không được bao lâu, trong khi mê man, Thôn Thiên Đỉnh lại phát huy sức mạnh tối đa, có thể nói gần như luyện đan bán tự động!
Còn vai trò của Phượng Khê? Nói khó nghe thì giống như cái nút bấm khởi động.
Lần này Thôn Thiên Đỉnh thực sự liều mạng!
Nó cũng bị lực lượng thời không đè ép, nhưng nó biết, bây giờ là thời điểm duy nhất nó có thể “lấy lại danh dự”, bằng không không rửa được mấy cái “vết nhơ” trước kia!
Vì vậy, nó cứ thế… cắn răng chịu đựng!
Cuối cùng cũng hoàn thành một lò Hoàng Lương Nhất Nhật đan.
Khi Phượng Khê mở nắp đỉnh ra, mùi thuốc tràn ngập cả thông đạo.
Nàng thề, đời này chưa từng ngửi thấy mùi thuốc nào đậm đến thế!
Bên trong Thôn Thiên Đỉnh là mười viên đan dược tròn vo, ánh vàng rực rỡ!
Phượng Khê hơi nghi ngờ.
Trước đây, cực phẩm đan dược dù lắm thì cũng chỉ có vân kim sắc, phần thân vẫn là trắng hoặc đen.
Vậy mà mười viên này lại toàn thân kim óng, nhìn thế nào cũng không bình thường!
Lúc này, không chỉ những người trong các lỗ hang khác, ngay cả Nguyên Trọng và tên mập lùn bên ngoài cũng ngửi thấy mùi thuốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-610.html.]
Tên mập lùn hít một hơi thật sâu: “Mùi thuốc gì thơm vậy? Sao đầu ta… hơi chóng mặt…”
Chưa kịp nói hết câu, hắn đã đổ cái rầm xuống đất.
Nguyên Trọng vội định đỡ thì một cảm giác choáng váng đột ngột ập đến.
Ngay trước lúc hoàn toàn ngất lịm, trong đầu hắn thoáng hiện lên một ý nghĩ: Xảy ra chuyện lớn rồi…
Trong khi đó, Phượng Khê trong Hoạt Thiên Quật vẫn chưa hay biết gì về những chuyện xảy ra bên ngoài. Lúc này nàng đang bận suy nghĩ một vấn đề quan trọng:
Cái viên đan kim sắc này… có độc không nhỉ?
Nhưng thời gian không cho phép nàng chần chừ lâu, vì nếu chậm nữa thì nàng sẽ bị vách đá phía sau đè bẹp như cái bánh rán!
Thế là nàng nghiến răng, cầm một viên đan kim sắc nuốt vào.
Khoảnh khắc tiếp theo, ngất luôn!
Tiểu Chim Béo cùng lũ linh sủng thấp thỏm nãy giờ, lúc này mới thở phào, vách đá xung quanh bắt đầu vặn vẹo, có vẻ như đan dược phát huy tác dụng rồi!
Ngay cả Thôn Thiên Đỉnh cũng nhẹ nhõm thở ra.
Nếu xảy ra sai sót gì thì nó cũng chẳng còn thời gian để "sửa sai" đâu!
Bên trong Đan Điền, năm cây linh căn thấy Phượng Khê mãi chưa tỉnh liền bắt đầu… chen nhau tranh thủ hấp thu tàn dư Kim Đan trong kinh mạch.
Chúng còn bị nàng chê là ham ăn?
Nếu không nhờ tụi nó, thì giờ này cỏ mọc đầy mộ nàng rồi!
Phượng Khê rất nhanh tỉnh lại.
A?
Nàng cảm giác như mình chỉ vừa chợp mắt chốc lát thôi mà?
Có vẻ dược lực của viên kim sắc đan này cũng không “ghê gớm” như nàng tưởng tượng.
Nhưng… như thế là đủ rồi!
editor: bemeobosua
Nghĩ là làm, nàng lập tức cõng Quân Văn chạy thẳng về phía trước.
Lạ thật, lần này vách đá đè ép chậm hơn hẳn.
Dù trong lòng đầy thắc mắc, nhưng chân nàng chẳng hề dừng lại, cứ thế tăng tốc!
Chỉ là trên đường vướng phải khá nhiều đá vụn, nhức chân không chịu nổi.
Phượng Khê thầm rủa: rõ ràng lúc tới thì mặt đất còn bằng phẳng, giờ ở đâu ra lắm đá thế này?!
Chẳng lẽ là do bị vách đá ép rơi xuống?
Cái loại đá không bị lực lượng thời không nghiền nát… ắt hẳn là thứ cứng rắn không tầm thường!
Nghĩ vậy, nàng dừng lại, cúi đầu nhìn đống đá vụn.
Thoạt nhìn thì chẳng có gì đặc biệt, nhưng kỳ lạ là trên mỗi viên đều có một đường vân xoáy tròn.
Phượng Khê sực nhớ ra, Thời Toa thạch!
Tuy nàng chưa từng thấy, nhưng có thể tồn tại trong vùng bị lực lượng thời không đè ép, ngoài Thời Toa thạch ra thì còn là gì nữa?!
Vậy là nàng đổi mode: bật chế độ "quét sạch", thấy đá là nhặt!
Thề không để sót một viên nào, đánh nhạn phải nhổ sạch lông!