Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 611

Cập nhật lúc: 2025-06-15 17:26:45
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

611. Đá thì toàn loại to, đá nhỏ muốn tìm khó như m.ó.c t.i.m rồng!

Nếu không phải còn chút lý trí sót lại, Phượng Khê suýt nữa đã quay đầu bỏ chạy. Bởi vì cái đoạn đường kia, trên đó còn có không ít đá nhỏ, mà nàng thì chẳng dám bỏ sót một viên nào!

Dù không rõ “Thời Toa thạch” dùng để làm gì, nhưng dùng ngón chân nghĩ cũng biết, đây là đồ tốt cực phẩm, quý đến mức chỉ cần ngửi thôi cũng cảm thấy tài vận dồi dào.

Cái ngục Ám Minh này, tuy rằng âm u quỷ quái, nhưng… lông dê đúng là dày thật đấy!

Đến lúc gần ra tới miệng lỗ thủng, Phượng Khê đã ôm được mấy nghìn viên đá nhỏ, viên lớn nhất to bằng cái nắm đấm, viên nhỏ nhất cũng cỡ... hạt óc chó!

Thấy vách đá xung quanh đã không còn dấu hiệu sập xuống, nàng mới cho Quân Văn uống Hoàng Lương Nhất Nhật đan để giải độc.

Nhưng... Quân Văn không tỉnh!

Phượng Khê nhíu mày: “Chẳng lẽ dược hiệu của viên đan kim sắc này mạnh quá à?”

Thế nhưng... lúc ta ăn, có thấy mạnh gì đâu!

Nghĩ vậy, nàng lại nhét cho Quân Văn thêm một viên giải dược.

Vẫn không tỉnh.

Cho tới khi nàng nhét đến mấy chục viên vào, Quân Văn mới từ từ tỉnh lại. Ánh mắt hắn mờ mịt như gà mới nở, mặt đầy mê man:

Ta là ai? Ta đang ở đâu? Ta đang làm cái gì vậy?

Phượng Khê lập tức nội thị đan điền, vừa nhìn liền thấy... năm cây linh căn của mình lại mập lên thêm một vòng!

Nàng tức đến suýt ói m/áu.

Chắc chắn là cái lũ "chó linh căn" này lén hấp thu dược hiệu của Hoàng Lương Nhất Nhật đan!

Không nói không rằng, nàng làm một tràng mắng thẳng mặt!

Năm cây linh căn lập tức biểu cảm: uất ức cực độ.

Tụi nó là vì tốt cho nàng thôi mà!

Nếu không nhờ tụi nó âm thầm hấp thu dược lực, nàng đã phải hôn mê ít nhất nửa canh giờ rồi đấy!

Thời gian là mạng sống! Tụi nó đang cứu mạng nàng đấy nhé!

Không cảm ơn thì thôi, lại còn mắng tụi nó là sao!

Thật quá đáng!

Phượng Khê dù tức muốn cho năm cái “cột thịt” đó đi đầu thai lại từ đầu, nhưng ngoài chửi cho hả giận thì nàng cũng chẳng làm được gì.

Trong lòng nàng nghẹn một cục lớn.

Nàng ghét nhất cái kiểu mất kiểm soát như vậy. Sớm muộn gì cũng có ngày nàng sẽ tìm ra được cái “tử huyệt” của đám linh căn trời đánh kia!

Đôi khi nàng còn nghi ngờ: năm cái này... có thật là linh căn của ta không đấy? Hay là ngoại lai xâm nhập?

Chứ linh căn nhà ai mà biến thái thế cơ chứ!

Nàng hít sâu một hơi, không thèm so đo nữa, quay sang kể lại mọi chuyện cho Quân Văn.

Quân Văn vẫn rất bình tĩnh.

Không còn là Ngũ sư huynh ngày xưa mỗi lần gặp chuyện đều kinh ngạc đến rơi cằm nữa.

Bây giờ hắn là một Ngũ sư huynh đã thành thục, đã tôi luyện, đã hiểu rõ tiểu sư muội là một sinh vật bất khả lý giải.

Tìm được lỗ thủng thời không à? Bình thường.

Vơ được mấy ngàn viên Thời Toa thạch à? Quá bình thường.

Tất cả những chuyện không tưởng, nếu là xảy ra trên người tiểu sư muội, thì đều... có thể lý giải.

Vậy nên hai người không vội chui ra ngoài, mà nhịn thêm bốn canh giờ.

Phượng Khê vì để “đóng vai hợp lý”, còn cố tình nằm bò ra đất, lục lọi khắp nơi, cực khổ lắm mới tìm được hai viên Thời Toa thạch bé như hạt đậu nành để mang ra “báo cáo”.

Nhỏ thế này chắc được rồi chứ?

Ai da... Đá thì toàn loại to, đá nhỏ muốn tìm khó như m.ó.c t.i.m rồng!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-611.html.]

editor: bemeobosua

Chuẩn bị xong xuôi, hai người mặt mày trắng bệch, khoé miệng còn bôi chút “m/áu giả”, lúc này mới chui đầu ra khỏi lỗ.

Kết quả: ngây người tại chỗ.

Nguyên Trọng với tên mập lùn đang nằm bò dưới đất... ngủ khò khò, tên mập thậm chí còn ngáy lên từng hồi như sấm!

Quay sang nhìn lỗ thủng bên kia, hoàn toàn không có động tĩnh.

Phượng Khê bất giác nghĩ tới một khả năng... một khả năng rất khó tin nhưng cũng không thể loại trừ:

Chẳng lẽ... bọn họ bị mùi thuốc lúc ta luyện Hoàng Lương Nhất Nhật đan làm cho mê man hết rồi à?!

Chỉ là mùi thôi mà, hiệu quả khủng vậy sao?

Mà... nghĩ kỹ lại, cũng không phải không có lý.

Chỗ này đang chứa đựng thời lực, có khi mùi thuốc theo khe nứt lan ra ngoài liền bị khuếch đại gấp mấy lần cũng nên...

Nếu đúng là như vậy… thì có thể giải thích được chuyện đã xảy ra.

Viên đan dược màu vàng kia chắc chắn cũng có liên quan đến lực lượng thời gian.

Lực thời gian đúng là hàng hiếm có khó tìm!

Phượng Khê vừa cảm thán, vừa liếc mắt ra hiệu với Quân Văn một cái. Hai người lại lần nữa chui tọt vào cái lỗ thủng kia.

Quân Văn suy nghĩ một lúc rồi nói:

“Tiểu sư muội, ta có một suy nghĩ này... Muội nói mùi thuốc khi bị ảnh hưởng bởi lực thời gian sẽ trở nên đậm đặc, ngay cả đan dược cũng tăng phẩm chất, vậy nếu chúng ta ở đây ngồi xuống tu luyện... thì có khi nào cũng nhận được hiệu quả gấp bội không?”

Phượng Khê: (✧◡✧)

Ngũ sư huynh, đầu óc huynh thật sự là bảo vật trong bảo vật đó nha!

Nàng thấy phỏng đoán này của Quân Văn rất có khả năng chính xác!

Dù đúng hay sai, thử rồi biết!

Thế là, hai người tiếp tục đi sâu thêm một đoạn, cho đến khi cảm nhận rõ ràng áp lực từ vách đá xung quanh đè nặng xuống, lúc này mới dừng lại ngồi xuống tu luyện.

Đợi đến khi áp lực trở nên quá nặng, cả hai liền nhanh chóng chạy ngược về phía lối ra.

Nghỉ ngơi một lát, lại quay vào tiếp tục tu luyện.

Cứ thế lặp đi lặp lại…

Quân Văn càng ngày càng đẹp trai đến mức Bắc Vực cũng không tìm nổi bản sao!

Tu vi trước kia của hắn tăng hơi nhanh, có phần hời hợt. Nhưng giờ thì đã được củng cố chắc như bàn thạch!

Chỉ cần chờ đúng thời cơ, là có thể kết thành Nguyên Anh.

So ra thì... Phượng Khê lại hơi thất vọng.

Bởi vì Kim Đan trong đan điền nàng chẳng có gì thay đổi, năm cái “cột thịt” linh căn kia cũng vẫn vô tâm vô phế như cũ, chẳng có động tĩnh gì cả.

Tu luyện lâu như vậy… chẳng lẽ là tu luyện cho vui?!

Kệ đi! Ngũ sư huynh có thu hoạch là tốt rồi, nàng coi như đi theo luyện ké.

Lúc này, bên ngoài, Nguyên Trọng và tên mập cuối cùng cũng tỉnh lại.

Cả hai đều ngơ ngác như bị nhồi một chậu nước đá vào đầu.

Sao lại thành ra thế này?!

Hình như bọn họ vừa rồi... ngủ gật?

Nguyên Trọng lập tức kiểm tra Thời Toa thạch trong nhẫn trữ vật.

Thở phào nhẹ nhõm.

Còn tốt, vẫn còn nguyên!

Đây là viên Thời Toa thạch cỡ như hạch đào đó nha!

Loại lớn thế này, mấy chục năm cũng khó gặp được một lần! Cực kỳ quý giá!

Loading...