Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 612

Cập nhật lúc: 2025-06-15 17:26:48
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

612. Xá Miễn đan

Tên mập lùn cũng thở phào nhẹ nhõm.

Kéo dài tới tận canh giờ này, nếu để bên trên biết được thì thể nào cũng bị phạt. Nhưng nếu đem viên Thời Toa thạch siêu to khổng lồ này nộp lên trước, thì chắc chẳng ai truy cứu nữa.

Chỉ là... hắn chợt giật mình nghĩ ra một chuyện: Đám phạm nhân đâu rồi?!

Sao chẳng thấy bóng dáng ai cả?

Đừng nói là c/hết sạch trong cái lỗ thủng kia rồi nhé?!?

Ch/ết một hai tên thì không sao, nhưng mà nếu ch/ết hết thì đúng là khó ăn khó nói.

Cũng may, từng người phạm nhân bắt đầu lục tục bò ra khỏi lỗ.

Lúc này, tên mập lùn với Nguyên Trọng mới tạm yên tâm.

Ngay sau đó, Phượng Khê và Quân Văn cũng xuất hiện.

Không khoa trương chút nào: hai người bọn họ gần như là bò ra luôn!

Mặt mũi trông có khác gì mấy con qu/ỷ đâu chứ!

Không chỉ khoé miệng rỉ m/áu, mà ngay cả mũi với tai cũng có m/áu chảy ra!

Nguyên Trọng nhất thời không biết nên vui hay nên buồn.

Vui vì Phượng Khê còn sống, như vậy hắn vẫn còn cơ hội đổi lấy giải dược.

Buồn là hai cái sao sát tinh này đúng là mạng quá dai đi! Đến cả cái nơi hiểm địa như Hoạt Thiên Quật mà cũng sống được ra!

Nhưng nghĩ lại, chuyện hôm nay cái nào cũng kỳ quặc khỏi bàn, hai người này sống sót… cũng không còn gì bất ngờ nữa.

Không chỉ hắn nghĩ vậy, mà cả tên mập cũng cùng suy nghĩ.

Cho nên, sau khi hỏi lấy lệ hai câu, cả hai cũng không truy hỏi thêm gì nữa.

Mập lùn nhanh chóng thúc giục các phạm nhân giao nộp Thời Toa thạch đã luyện hóa bằng thần thức.

Đám phạm nhân nhao nhao trình lên thành quả, đa số mỗi người chỉ được một viên nhỏ cỡ hạt vừng.

Mập lùn lập tức sa sầm mặt.

Tuy không hài lòng, nhưng hôm nay đúng là tình huống đặc biệt. Có không ít người còn ngất xỉu, như vậy cũng coi là chấp nhận được.

Phượng Khê nhìn viên Thời Toa thạch to bằng hạt đậu nành mình đã chuẩn bị… cảm thấy hơi quê.

Lấy ra thì rõ ràng là nổi bật quá đáng.

Vì vậy, đến lượt nàng, nàng chỉ khẽ lắc đầu.

Quân Văn cũng phối hợp lắc đầu theo.

Không đợi mập lùn mở miệng, Nguyên Trọng đã nổi khùng:

“Ta thấy hai ngươi đúng là không biết sợ là gì! Vừa bị đánh một trận đã quên đau rồi phải không? Đợi lát nữa ta ra tay, xem ta xử hai ngươi thế nào!”

Nói xong, hắn quay sang mập lùn:

“Trước cứ mặc kệ bọn họ, chuyện lớn quan trọng hơn.”

Mập lùn gật đầu: “Đưa đám này về trại trước, sau đó chúng ta đi gặp Giám sát sứ.”

Thế là hai người nhanh chóng áp giải đám phạm nhân về nhà giam, rồi vội vã rời đi.

Phượng Khê phát hiện, bên trên vẫn còn một nhóm phạm nhân đang làm việc, đoán chừng mỗi đợt sẽ chia ca: làm việc bốn canh giờ, nghỉ ngơi tám canh giờ.

Chẳng phải vì nhân từ gì, mà do nhìn trạng thái của đám phạm nhân cũng thấy, ai nấy đều cạn kiệt thần thức, nếu không cho nghỉ ngơi đàng hoàng, chắc sớm muộn cũng “hẹo”.

Không thể mổ gà lấy trứng được.

Phượng Khê đang nghĩ đến đây, thì phát giác có vài ánh mắt đổ dồn về phía mình.

Nàng cảm thấy… giờ chính là lúc thử nghiệm nhân thiết mới! Ví dụ như... kiểu người điên lạnh lẽo méo mó?

Lập tức, nàng nở một nụ cười âm trầm, từ từ đảo mắt nhìn quanh, ánh mắt như tẩm độc, khoé miệng lại còn hơi cong lên đầy kỳ dị.

Có kẻ thì tránh né ánh mắt nàng, có kẻ thì nhếch mép khiêu khích khinh thường, cũng có kẻ nở nụ cười đạo mạo giả tạo.

Phượng Khê nhanh chóng nhận ra: đám phạm nhân ở đây, đúng là không có ai bình thường cả.

Cũng có thể lúc mới vào còn là người tốt, nhưng ở đây quá lâu rồi, bóng tối trong lòng dần dần bị phóng đại lên thành ma tính.

Lúc này, có người tới.

Từng viên đan dược được ném vào các buồng giam, duy chỉ có buồng của Phượng Khê và Quân Văn là bị lướt qua.

Người nọ vừa rời đi, buồng giam sát bên vang lên tiếng cười hả hê của Sơn Dương Hồ:

“Các ngươi hôm nay không hoàn thành nhiệm vụ, tất nhiên không được phát Xá Miễn đan. Chốc nữa khổ rồi nghe chưa!”

Phượng Khê nghe xong còn chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao, nhưng vẫn không quên lập nhân thiết!

Ánh mắt nàng lạnh lẽo nhìn thẳng Sơn Dương Hồ, gằn giọng:

“Ngươi chán sống rồi!”

Sơn Dương Hồ: “…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-612.html.]

Nha đầu này… trước kia còn rụt rè nhút nhát, giờ chỉ mới vào Hoạt Thiên Quật có một lần mà như biến thành người khác vậy!

Cũng phải thôi. Dạo một vòng Quỷ Môn quan rồi, ai mà chẳng thay đổi?

Chỉ là… hắn cũng chẳng sợ nàng đâu.

Một kẻ tu vi đã rớt xuống Trúc Cơ kỳ, phế vật như vậy thì còn gì đáng sợ chứ?!

Thế nên lúc này, hắn liền hùng hổ mắng chửi Phượng Khê một trận, nào là "phế vật", nào là "đồ quái dị", lời lẽ vô cùng khó nghe.

Ngay giây tiếp theo, thần thức hắn đau nhói dữ dội!

Vốn dĩ thức hải đã bị tổn hao nặng nề, giờ càng thêm khó chịu.

Phượng Khê bất ngờ kề sát mặt vào song sắt, cả khuôn mặt bị huỷ dung phủ đầy sát khí:

"Chán sống rồi phải không? Có cần ta tiễn ngươi một đoạn đường không?"

Giọng Sơn Dương Hồ run lên bần bật: “Ngươi... ngươi không sợ luật ngục à?”

Phượng Khê bật cười.

"Ngay cả Hoạt Thiên Quật ta cũng dám xông vào, ngươi nói xem ta có sợ luật ngục không?

Xá Miễn đan, đưa đây!

Không thì... cùng ch/ết!"

Sơn Dương Hồ hoảng hồn.

Tay run lẩy bẩy, ném viên Xá Miễn đan mình có vào phòng giam của Phượng Khê.

Phượng Khê bắt lấy, giấu trong tay áo đưa lên mũi ngửi thử, khẽ nhíu mày.

Tuy có vài vị thuốc nàng nhận ra, nhưng có vài mùi rất lạ lẫm.

Dù là dược thảo Nhân tộc hay Ma tộc, cũng không có thứ nào có mùi hương kỳ dị thế này.

Trong lúc nhất thời không thể xác định hiệu quả viên thuốc, nàng cũng không dám uống bừa.

Có điều, nghe ý hắn nói thì không uống cũng không chế/t, chỉ hơi khó chịu thôi.

Vậy thì khỏi uống cũng được!

Nửa canh giờ trôi qua, từ phòng giam bên cạnh, Sơn Dương Hồ đột nhiên ôm đầu lăn lộn dưới đất, gào rú đau đớn.

Phượng Khê giật mình, xem ra viên Xá Miễn đan kia chắc chắn có liên quan đến thần thức.

Nhưng kỳ lạ là nàng lại chẳng thấy gì bất ổn cả?

Cũng tốt, khỏi cần giả bộ. Trong mắt người ngoài, nàng đã "uống" Xá Miễn đan, mà không xảy ra chuyện gì thì cũng là bình thường thôi.

Nàng liếc mắt nhìn về phía Quân Văn ở phòng giam bên kia.

Lúc này Quân Văn thấy đầu hơi ong ong, tuy hơi khó chịu nhưng vẫn còn lâu mới tới mức lăn lộn như Sơn Dương Hồ.

Có điều, thấy Sơn Dương Hồ vật vã như thế, hắn cảm thấy... cũng nên "phối hợp" một chút.

Thế là ôm đầu, co rúm lại trong một góc phòng, thân thể run rẩy liên tục, vẻ mặt vô cùng “thống khổ”.

Dù diễn rất đạt, nhưng chỉ một cái liếc mắt, Phượng Khê đã nhìn ra hắn đang giả vờ.

Nàng khẽ thở phào trong lòng, không sao là tốt rồi.

Mãi đến hết một canh giờ, Sơn Dương Hồ mới yên lặng lại.

Cả người như vừa vớt từ trong nước ra, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh, ngay cả ánh mắt cũng trở nên mơ màng thất thần.

editor: bemeobosua

Phượng Khê hơi bối rối.

Sao nàng chẳng cảm thấy gì hết nhỉ?

Đến tài liệu nghiên cứu cũng không có.

Phải rồi, tìm cơ hội hỏi thử Ngũ sư huynh xem sao.

Đúng lúc đó, Nguyên Trọng xuất hiện.

Tâm trạng hắn hiện tại đang khá tốt.

Vì vừa mới giao khối Thời Toa thạch lớn cỡ hạt đào cho Giám sát sứ, liền được khen ngợi một phen, còn được hứa thưởng gấp đôi lương tháng này.

Nhưng vừa thấy Phượng Khê, tâm trạng tốt của hắn lập tức tiêu tan.

Hắn lạnh mặt nói:

"Ngươi, với ngươi, đi theo ta!"

Sơn Dương Hồ trừng mắt nhìn Phượng Khê và Quân Văn bị Nguyên Trọng dẫn đi, nghiến răng nghiến lợi.

Đáng đời!

Cho ngươi kiêu ngạo, cho ngươi cướp Xá Miễn đan của ta, bị lính ngục đánh ch/ết là vừa!

Hắn đâu biết rằng, ngay khi vừa vào tới phòng thẩm vấn, Nguyên Trọng đã cúi đầu khép nép nói:

"Ta cũng chỉ là diễn trò che mắt thôi, mong hai vị lượng thứ."

Loading...