Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 613

Cập nhật lúc: 2025-06-15 17:26:50
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

613. Ngươi nghĩ cũng quá đơn giản rồi đó

Phượng Khê khẽ cười một tiếng:

“Chúng ta là quan hệ hợp tác, huynh cũng không cần khách sáo thế đâu.

Nói nghe xem, có chuyện tốt gì mà vui thế?”

Nguyên Trọng trong lòng thầm mắng: Hợp tác cái gì chứ?

Nhà ai hợp tác lại đem thuốc độc cho đối tác uống hả?!

Nhưng ngoài mặt không dám cãi, đành nói:

“Nhắc tới cũng lạ, ta bị một khối Thời Toa thạch rơi trúng trán, ai ngờ bên trong lại có hạch đào to cỡ này!

Giám sát sứ rất hài lòng, còn khen ta mấy câu, hứa tháng này sẽ tăng lương cho ta…”

Phượng Khê: “….”

Hạch đào to?

Rơi trúng trán?

Không phải là cái viên đá nhỏ nàng đá bay lúc trước đấy chứ?

Cũng trùng hợp dữ thần vậy à?!

Lạ thật!

Bên trong Hoạt Thiên Quật quanh co uốn lượn, lúc nàng đá viên đá đó, cách cửa hang còn xa lắm mà, làm sao có thể đập trúng trán Nguyên Trọng?

Cái chỗ Hoạt Thiên Quật này đúng là kỳ quái thật!

Nguyên Trọng vẫn còn thao thao bất tuyệt:

“Chắc các người không biết, Thời Toa thạch rất khó hình thành hạt tròn lớn, hạt cỡ hạt đậu còn hiếm, nói gì tới hạch đào to thế này.

Mấy chục năm chưa chắc có một viên to như vậy, ta lần này coi như lập công lớn!

Nếu ta mà đào thêm ba, năm viên nữa, chưa chừng có thể được điều lên tầng hai của ngục đấy…”

Quân Văn nhìn hắn lặng lẽ.

Thật đáng thương!

Một viên hạch đào to đã vui như trúng thưởng.

Nếu ngươi biết tiểu sư muội của ta nhặt được mấy ngàn viên Thời Toa thạch, viên nào cũng to cỡ đó hoặc hơn, không biết ngươi có bị dọa đến ngất không?

Phượng Khê cũng cảm thấy hắn thật đáng thương.

Thế là, Nguyên Trọng được hai ánh mắt đầy thương cảm chiếu tới.

Nguyên Trọng: “…”

Tự dưng cạn lời.

Phượng Khê vừa hay cũng không hứng thú nghe tiếp, liền hỏi: “Nói thử xem cái ngọn núi kia là thế nào? Với lại Hoạt Thiên Quật là cái gì?”

Nguyên Trọng không dám giấu, nghiêm túc đáp:

“Những gì ta biết cũng có hạn, chỉ biết ngọn núi kia gọi là núi Thời Toa, mấy cái lỗ thủng trên đó đều do tự nhiên tạo thành, chia làm hai loại: Tử Thiên Quật và Hoạt Thiên Quật.

Tử Thiên Quật thì hao tổn thần thức rất nặng, nhưng nếu khống chế thời gian trong bốn canh giờ thì vẫn an toàn.

Còn Hoạt Thiên Quật thì không như vậy, một khi bước vào sẽ bị vách đá đè ép, gần như không ai còn sống mà đi ra.”

Phượng Khê khẽ gật đầu: “Vậy Thời Toa thạch là gì?”

“Trong hai loại Thiên Quật đều có những hạt Thời Toa thạch nhỏ lơ lửng, phải dùng thần thức cô đọng mới hình thành được Thời Toa thạch hoàn chỉnh.

Cũng có trường hợp hình thành tự nhiên, như viên đập trúng trán ta là loại đó, nhưng số lượng vô cùng hiếm.”

Phượng Khê thầm nghĩ: Đúng là hiếm thật, ta mới nhặt được có mấy ngàn viên thôi.

“Thời Toa thạch có tác dụng gì?”

Nguyên Trọng lắc đầu: “Thứ này đào được đều phải nộp lên cho Giám sát sứ, về sau dùng vào việc gì, đưa cho ai, ta cũng không rõ.”

“Thế còn Xá Miễn đan là gì? Các ngươi phải uống thứ đó sao?”

Nguyên Trọng gật đầu: “Dĩ nhiên là phải, nếu không sẽ đau đầu vì thần thức bị tổn hao, rất khó chịu.

Không giấu gì ngươi, bọn tù nhân ở đây nghe lời như vậy, phần lớn là nhờ có Xá Miễn đan đấy.”

Phượng Khê cau mày: “Xá Miễn đan cũng do Giám sát sứ phát cho các ngươi?”

Nguyên Trọng lại gật đầu.

Phượng Khê cười khẽ.

“Nếu ta có thể luyện ra Xá Miễn đan, có phải nghĩa là… ta có thể tiếp quản Ám Minh chi ngục này không?”

Nguyên Trọng: “…”

Ngươi sợ là mơ ăn cả trời đấy!

Ngươi tưởng Xá Miễn đan là kẹo mút chắc? Muốn luyện là luyện được hả?!

Trong này không thiếu Luyện Đan Sư, nếu dễ thế thì người ta đã làm rồi, cần gì tới lượt ngươi?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-613.html.]

Hơn nữa, ở đây lấy đâu ra dược liệu mà luyện?

Giả sử ngươi có thể luyện thật, thì Ám Minh chi ngục này cũng đâu phải chỉ dựa vào Xá Miễn đan để quản lý đâu.

Ngươi nghĩ đơn giản quá rồi đó!

Phượng Khê đoán được tâm tư của hắn, liền cười cười:

"Nếu huynh muốn trở thành ngục tốt tầng chín, cần điều kiện gì?"

Nguyên Trọng: "..."

Ngươi cũng quá xem trọng ta rồi đấy!

Tầng chín á?

Ta đến tầng hai còn chưa vào nổi nữa là!

Hắn giận dữ nói: "Trừ phi ta kiếm được khối Thời Toa thạch to bằng nắm đấm, bằng không đời này đừng hòng!"

editor: bemeobosua

Phượng Khê khẽ gật đầu: "Vậy thì huynh cứ lên tầng hai trước đi! Nhớ kỹ, sau này nghĩ cách kéo cả ta với sư huynh ta lên tầng hai cùng luôn."

Nguyên Trọng: "..."

Ngươi nói cứ như mình kéo được ta lên tầng hai vậy!

Phượng Khê còn muốn hỏi thêm vài chuyện nữa, nhưng Nguyên Trọng lo lắng đám ngục tốt khác sẽ tới, nên vội áp giải hai người về lại nhà giam.

Tất nhiên, cả hai nhìn chẳng khác gì bị đánh cho tơi tả.

Sơn Dương Hồ đứng bên, cả mặt toàn là vẻ hả hê trên nỗi đau người khác.

Nguyên Trọng vốn đã không vui, nhìn thấy bộ dạng của hắn thì càng nghĩ là bị giễu cợt, liền xách hắn lên quất cho mấy roi.

Sơn Dương Hồ: "..."

Hắn cảm thấy chắc chắn là Phượng Khê đã nói xấu mình trước mặt Nguyên Trọng, chứ không thì đâu có chuyện vô duyên vô cớ bị đánh như vậy.

Thế nên, hắn bắt đầu căm hận Phượng Khê đến tận xương tuỷ.

Tiếc là Phượng Khê chẳng buồn để tâm đến hắn, chỉ giả vờ thở dốc một hồi, rồi lập tức ngồi xuống điều tức.

Người ta ngồi điều tức thì tập trung hết tâm trí, không nghĩ gì khác.

Còn nàng thì vừa ngồi xuống đã bắt đầu suy nghĩ đủ chuyện.

Bỗng nhiên nàng nhớ ra một điều.

Trước đó khi còn ở tầng dưới, hình như không thấy đỉnh núi kia đâu, sao lên tới tầng này lại xuất hiện?

Chẳng lẽ chỉ tầng này mới có, mấy tầng khác đều không?

Vậy đám tù nhân ở tầng khác khổ cực làm việc làm gì?

Đáng tiếc lúc nãy quên hỏi Nguyên Trọng chuyện này, thôi để có dịp hỏi sau.

Sau khi nghỉ ngơi tám canh giờ, đến lượt nhóm Phượng Khê tiếp tục lao động.

Nguyên Trọng sợ vị tổ tông này lại đ.â.m đầu vào Hoạt Thiên Quật, nên dứt khoát chỉ định một Tử Thiên Quật, bảo nàng với Quân Văn vào trong đó.

Phượng Khê cũng vừa hay muốn xem thử Tử Thiên Quật thế nào, liền dắt theo Quân Văn chui vào.

Đi được hơn mười trượng, Quân Văn khẽ nhíu mày, vì thần thức có chút khó chịu.

Càng đi sâu vào, cảm giác ấy càng rõ rệt.

Dù vậy, vẫn nằm trong mức chịu đựng được.

Còn Phượng Khê thì chẳng có cảm giác gì cả.

Đi thêm mấy trăm trượng nữa, bọn họ "nhìn thấy" những hạt Thời Toa thạch nhỏ li ti đang trôi lơ lửng.

Vì quá nhỏ nên chỉ có thể dùng thần thức mới “nhìn” được.

Dù Phượng Khê thấy mấy hạt đó chả có gì đáng giá, nhưng vì muốn trải nghiệm quá trình ngưng tụ Thời Toa thạch, nàng vẫn bắt đầu thử luyện bằng thần thức.

Thấy thế, Quân Văn cũng chạy qua một bên bắt đầu làm việc.

Hắn phóng thần thức ra, bắt giữ vài hạt nhỏ li ti rồi bắt đầu ngưng luyện. Sau khi gom tụ lại thành một cụm nhỏ, lại tiếp tục bắt giữ những hạt khác...

Nửa canh giờ sau, Quân Văn ngưng tụ được một viên Thời Toa thạch to bằng hạt mè.

Hắn rất hài lòng.

Nghe nói đám tù nhân khác phải bốn canh giờ mới luyện ra được hai viên, vậy là hắn còn giỏi hơn họ nhiều!

Nghĩ thế, hắn quay sang nhìn Phượng Khê, định khoe khoang một chút.

Ai ngờ vừa ngẩng đầu lên liền thấy trước mặt Phượng Khê đang lơ lửng một viên Thời Toa thạch to bằng hạt đào.

Phát hiện ánh mắt Quân Văn đang nhìn mình, Phượng Khê thở dài:

"Ngũ sư huynh, chỗ này ít hạt Thời Toa thạch quá, muội tốn nửa ngày công lực mới ngưng được viên nhỏ thế này thôi đó.

Lát nữa, chúng ta đi sâu vào thêm một chút nha!"

Quân Văn im lặng quay mặt đi.

Không sao, lại thêm một ngày nữa bị tiểu sư muội bỏ xa.

Loading...