Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 615

Cập nhật lúc: 2025-06-15 17:26:55
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

615. Thà đắc tội tiểu nhân, quyết không đụng vào kẻ đi/ên.

Heo Vàng đang nghiêm túc ngưng tụ Thời Toa thạch, hoàn toàn không biết cái Mộc Kiếm bên cạnh đang lén lút nói xấu nó.

“Chủ nhân, không phải ta cố ý nhằm vào con heo ngu này, mà là nó làm việc chẳng có suy tính gì cả.

Trước đó lúc ngươi bị kẹt ở Hoạt Thiên Quật, tuy ta chẳng giúp được gì, nhưng ít ra ta cũng đánh cược cả tính mạng để thử một phen.

Còn Heo Vàng thì sao? Nó chạy đâu mất rồi?

Chắc chắn là trốn biệt tăm kiếm nơi thanh tịnh!

Giờ thấy có lợi thì lập tức nhào tới, chẳng ngại gì cả!

Nhìn nhân phẩm, à không, heo phẩm của nó thì cũng đủ hiểu là dạng gì rồi!

Loại này tuyệt đối không thể tin tưởng được!

Ngươi nhất định phải cảnh giác, kẻo bị nó gạt…”

Phượng Khê biết Mộc Kiếm đang mách lẻo, nhưng nói thật thì, nàng đúng là không yên tâm về Heo Vàng lắm.

Những linh sủng khác ít ra còn ký khế ước với nàng, chứ Heo Vàng, đừng nói khế ước, nàng còn không rõ nó từ đâu chui ra nữa là!

Hình như nó xuất hiện từ cái Phù Bảo Heo Vàng, nhưng lúc nào cũng thấy kỳ kỳ, không đơn giản như vậy.

Mà thôi, giờ nhìn chung cũng hữu ích, chí ít biết tự đi kiếm đồ ăn!

Bốn canh giờ trôi qua cái vèo, Phượng Khê thu hoạch được một đống Thời Toa thạch to nhỏ đủ kiểu.

Loại to như hột đào là nàng ngưng tụ ra, to bằng hạt lạc là của Heo Vàng, còn nhỏ bằng hạt mè là của Quân Văn.

Quân Văn lại lần nữa nhận về ánh nhìn khinh bỉ từ Heo Vàng.

Nhưng Quân Văn làm như không thấy.

“Chỉ cần ta không để tâm, ai cũng không thể làm ta tổn thương.

Kể cả là một con heo cũng thế!”

Hơn nữa, thứ ta luyện ra cũng đâu phải vô dụng!

Dùng để nộp thì quá hợp luôn ấy chứ!

Mấy người luyện to quá làm gì!

Quả nhiên, Phượng Khê thật sự lấy mấy viên đá nhỏ xíu của Quân Văn đi nộp.

Nguyên Trọng thấy cả nhóm hoàn thành nhiệm vụ thì thở phào nhẹ nhõm.

Vì nếu phải tiếp tục che chắn cho bọn họ, chưa biết chừng sẽ bị người khác phát hiện sơ hở.

Trở lại nhà giam, đúng giờ như hôm qua, lại có người tới phát Xá Miễn đan.

Lần này, Phượng Khê và Quân Văn mỗi người được một viên.

Cả hai đều làm bộ nuốt rồi, chứ thực ra không có ăn.

Thứ không rõ nguồn gốc thì vẫn nên né ra thì hơn.

Phượng Khê thì bách độc bất xâm không tính, còn Quân Văn thì vẫn phải cẩn trọng.

Dù không ăn Xá Miễn đan, Phượng Khê cũng không cảm thấy gì khác thường, nhưng Quân Văn thì vẫn hơi khó chịu.

Dù vậy, hắn cắn răng chịu đựng, cũng không để lộ gì ra ngoài.

Sáng hôm sau bắt đầu công việc, Phượng Khê liền hỏi:

“Ngũ sư huynh, lúc đó huynh cảm thấy thế nào?”

Quân Văn đáp:

“Cảm giác cũng giống như lúc ở hành lang này, nhưng mạnh hơn khá nhiều.”

Phượng Khê gật đầu, xem ra suy đoán của nàng không sai: Xá Miễn đan đúng là có liên quan đến thần thức.

Vì ngũ sư huynh chưa từng bị cho uống độc dược, nên viên đan này chắc không phải là thuốc giải độc, mà là có liên quan tới Ám Minh Chi Ngục hoặc là ngọn núi kia.

Chỉ tiếc, hiện giờ thông tin nàng có quá ít, tạm thời chưa thể xác định được.

Vừa nghĩ vậy, nàng vừa lấy ra một viên Xá Miễn đan, định cắn một chút để nếm thử, hỗ trợ phân tích thành phần dược liệu.

Ai ngờ vừa chạm miệng, viên đan trượt luôn vào cổ họng, một đường chui thẳng vào đan điền, rồi bị năm cây linh căn chia nhau mỗi đứa một phần.

Lạ là lần này tụi nó không tranh cãi chia phần!

Phượng Khê: “…”

Nàng còn chưa kịp nổi giận, thì năm cây linh căn đột nhiên biến hóa.

Ban đầu năm cây này cao thấp đều đều, giờ bỗng chênh lệch rõ rệt.

Nhất là cây Thủy Linh Căn, gần như tụt đến đáy!

Phượng Khê ngẩn người, dò hỏi:

“Ý các ngươi là muốn cho ta biết Xá Miễn đan này làm từ dược thảo gì hả?”

Năm cây linh căn đồng loạt hăng say… so chiều cao!

Phượng Khê: (✧◡✧)

Không ngờ năm cây cẩu linh căn này còn có ích!

Dù tốc độ có hơi chậm, phải để nàng hỏi từng phần rồi tụi nó phản hồi, nhưng như thế vẫn còn nhanh hơn tự mò!

Nhất là trong Xá Miễn đan còn có dược liệu nàng chưa từng thấy, có tụi nó giúp thì dễ hơn hẳn.

Với sự trợ giúp của linh căn, Phượng Khê nhanh chóng xác định được các thành phần đã biết của Xá Miễn đan. Còn những thành phần chưa biết thì đành từ từ nghiên cứu tiếp.

Trong khoảnh khắc, nàng thấy năm cây cẩu linh căn không còn đáng ghét như trước nữa.

Không phải tụi nó chỉ không nghe lời thôi sao? Không phải chỉ ham ăn vụng thôi sao? Không phải chỉ tự tiện quyết định thôi sao?!

Không sao cả!

Nàng vốn dễ dàng tha thứ cho người hay vật hữu dụng.

Chỉ là, sao nàng lại toàn gặp phải mấy linh sủng không khiến người ta yên tâm thế này!

Nếu tâm nàng không lớn, chắc bị tức ch/ết rồi!

Phượng Khê mải suy đoán thành phần Xá Miễn đan, trong khi đó Quân Văn vẫn kiên trì ngưng tụ Thời Toa thạch bên cạnh.

Tuy thỉnh thoảng bị Heo Vàng nhìn với ánh mắt khinh bỉ, nhưng hắn đã luyện được tâm thái vững như bàn thạch, không hề bị ảnh hưởng.

Heo Vàng cực kỳ ngứa mắt với hắn, chỉ muốn tìm cơ hội trả đũa.

Thấy Phượng Khê không để ý, nó liền tông cho Quân Văn lăn lóc!

Sau đó cười nhe răng, để lộ cặp nanh trắng bóng, cười lăn cười bò trên đất, còn ôm bụng lăn lộn bằng móng heo.

Quân Văn: “…”

Thôi được.

Ta là người có lòng dạ rộng rãi, không chấp với heo!

Ai ngờ vừa đứng lên, lại bị tông thêm phát nữa.

Quân Văn bị đụng liên tiếp ba lần, tức đến sôi má/u!

Ngày xưa ta đường đường là một trong hai bá chủ của Huyền Thiên Tông, ngoài Kim Mao Toan Nghê ra thì ai dám sánh với ta? Ngươi là cái con heo ngu mà cũng dám lên mặt à?!

Thế là đến lúc Phượng Khê tỉnh táo lại, đã thấy Quân Văn đang… đấu vật với Heo Vàng!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-615.html.]

Hai “đấu sĩ” này vẫn còn biết giữ võ đức, chỉ đơn thuần là đánh vật, không dùng linh lực.

Phượng Khê: “…”

Nàng lười quản bọn họ, cũng không tiếp tục luyện đá nữa, mà ngồi xuống nhập định tu luyện.

Thời Toa thạch tuy đáng giá, nhưng nàng đã nhặt cả đống rồi, không cần tốn thần thức thêm làm gì.

Trong lúc Quân Văn và Heo Vàng còn đánh tới trời long đất lở, thì đồng loạt cùng quay lại nhìn Phượng Khê, rồi cả hai đều khựng lại.

Heo Vàng cũng ngây ngẩn cả người

Bởi vì quanh người Phượng Khê lơ lửng rất nhiều hạt tròn Thời Toa thạch, thậm chí có không ít đã tự động kết dính lại với nhau.

Nói cách khác, ngay cả khi nàng không vận dụng thần thức để điều khiển, đám Thời Toa thạch này lại tự ý dung hợp!

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Quân Văn và Heo Vàng nhìn nhau, từ trong mắt đối phương đều thấy được sự kinh hãi giống nhau!

Hiếm khi hai người này lại có chung một biểu cảm.

Không ai còn tâm trí mà đánh nhau nữa.

Cả hai dán mắt nhìn vào những biến hóa quanh người Phượng Khê, đến chớp mắt cũng tiếc không dám làm.

Những viên Thời Toa thạch nhỏ liên tục va chạm, dung hợp lại, cho đến khi Phượng Khê kết thúc quá trình tu luyện, trước mặt nàng đã lơ lửng một khối Thời Toa thạch to bằng nắm tay.

Quân Văn liếc nhìn Heo Vàng.

Heo Vàng cũng lườm lại Quân Văn.

Sau đó đồng loạt quay đầu đi, hừ lạnh một tiếng!

Ai cũng đừng cười ai, đều là rác rưởi như nhau!

Phượng Khê vẫn còn mơ hồ:

"Ngũ sư huynh, khối Thời Toa thạch này ở đâu ra vậy?"

Quân Văn liền kể lại đầu đuôi mọi chuyện vừa xảy ra.

Phượng Khê càng nghe càng mơ màng.

Nàng chỉ tu luyện bình thường thôi mà, sao lại ra kết quả quái lạ đến thế?

Để kiểm chứng, nàng lại đi thêm một đoạn, rồi tiếp tục tu luyện.

Quả nhiên, một lúc sau, quanh người nàng lại bắt đầu xuất hiện các hạt Thời Toa thạch nhỏ.

Chuyện quái gì thế này?

Nàng vò đầu nghĩ mãi vẫn không ra nguyên nhân.

Ngay cả Quân Văn cũng như hòa thượng gãi đầu trọc, nghĩ nát óc cũng không tìm được lời giải.

Mộc Kiếm thì lại càng khỏi nói, ngồi im làm bình hoa sống, nhìn mãi cũng chẳng nghĩ được gì có lý.

Quân Văn cũng thử tự mình tu luyện xem sao. Kết quả là chẳng có hiện tượng nào xảy ra cả, chỉ đổi lại được một ánh mắt khinh bỉ của Heo Vàng.

Kết thúc một ngày làm việc, Phượng Khê vẫn đem Thời Toa thạch cô đọng được giao cho Quân Văn.

Quân Văn nhìn Nguyên Trọng thu đống đá kia, trong lòng thầm nghĩ:

“Cái đống đá này cộng lại còn không bằng nửa canh giờ Heo Vàng luyện được, càng đừng nói đến tiểu sư muội chỉ tu luyện qua loa cũng làm ra một viên to bằng quả đấm!”

Người với người đúng thật không thể so sánh.

Về đến nhà giam, Phượng Khê vẫn không ngừng nghĩ tới chuyện vừa xảy ra.

Lúc trước tu luyện trong Hoạt Thiên Quật đâu có hiện tượng này. Dĩ nhiên, cũng có thể là vì trong Hoạt Thiên Quật không có mấy viên hạt tròn Thời Toa thạch trôi nổi.

Nghĩ đến đây, trong lòng nàng khẽ động.

Tại sao trong Hoạt Thiên Quật lại chỉ có Thời Toa thạch đã thành hình, mà không có dạng hạt nhỏ?

Rất có thể là do mấy hạt nhỏ đã bị áp lực thời gian trong đó ép nát, nén lại thành đá lớn!

Vậy chẳng lẽ nàng vừa tu luyện đã khiến lực lượng thời gian xung quanh biến đổi?

Có thể như vậy sao?

Tuy thấy khó tin, nhưng dường như đó là lời giải thích hợp lý nhất.

Khi nàng còn đang suy nghĩ m.ô.n.g lung thì tên Sơn Dương Hồ trong buồng giam bên cạnh cười hề hề nói:

"Vài ngày nữa là đến Đăng Thiên Nhật rồi, ngươi lợi hại thế này, biết đâu lần này lại được thăng lên tầng hai ấy chứ!"

Phượng Khê hơi khó chịu: Đăng Thiên Nhật? Lên tầng hai?

Phạm nhân ở đây còn có cửa để “thăng cấp” nhà tù à?

Nguyên Trọng đâu có nhắc tới chuyện này!

editor: bemeobosua

Trong lòng thì đầy nghi hoặc, nhưng ngoài mặt nàng vẫn lạnh nhạt đáp:

“Ngươi nói mấy lời này là có ý gì? Muốn khích ta ra tranh đoạt để ngồi xem trò hề à?

Cho dù ta có lên tầng hai hay không, cũng không ngăn được ta gi/ết ch/ết ngươi đâu!”

Vừa dứt lời, thần thức của Sơn Dương Hồ như bị d.a.o đ.â.m một nhát, mặt mũi đau đớn méo mó.

Hắn tức đến muốn nghẹt thở!

Rõ ràng hắn diễn rất ổn, lời nói cũng không có chút ác ý!

Sao cái người điên rồ này lại nhìn thấu tâm can hắn ngay lập tức?

Mà quan trọng nhất là, nàng thật sự dám ra tay không cần biết quy củ nhà tù!

Hắn tức gần chế/t. Cô đọng Thời Toa thạch tốn biết bao nhiêu thần thức, thế mà nàng còn dám dùng thần thức để công kích người khác?

Nàng không sợ hao tổn quá mức rồi biến thành kẻ điên, hoặc đần độn sao?

Khoan đã, nàng vốn dĩ đã là một kẻ điên!

Sau khi tự nhận thức được điều đó, Sơn Dương Hồ không dám nói thêm nửa lời.

Thà đắc tội tiểu nhân còn hơn đụng phải kẻ điên.

Vì kẻ điên thì chẳng có lý lẽ nào để mà phân bua.

Không chỉ riêng hắn nghĩ vậy, mà toàn bộ đám phạm nhân ở đây cũng đều có chung nhận định.

Phạm nhân số chín trong nhà giam là một kẻ điên chính hiệu!

Còn kẻ ở buồng số mười bên cạnh dù không điên, nhưng nhìn cũng không bình thường gì cho cam.

Nghĩ mà xem, người bình thường nào lại đi chơi thân với kẻ điên?

Thế nên mấy ngày sau đó, Phượng Khê và Quân Văn sống vô cùng yên ổn, không ai dám mò đến gây chuyện.

Phượng Khê cảm thấy, chắc là lúc để Nguyên Trọng “gặp vận may” một phen nữa rồi.

Nếu không, đến khi nàng lên tầng hai vào Đăng Thiên Nhật mà không có tên đại xui xẻo như hắn làm đệm lưng, nàng sẽ thấy rất trống trải.

Vì vậy, vào một buổi sáng khi bắt đầu công việc, Nguyên Trọng đang đi dạo bên ngoài sơn phong thì đột nhiên bị một viên đá bay trúng trán!

Ôm trán ngẩng đầu nhìn, hắn không thể tin nổi vào mắt mình.

Trên mặt đất là một viên Thời Toa thạch to bằng hạt óc chó!

Trời ơi, vận may này tới rồi thì ai mà cản nổi!

Cái trán này của hắn không phải là trán, mà là cây hái lộc đó trời!

Loading...