Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 616

Cập nhật lúc: 2025-06-15 17:26:57
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

616. Lần sau ta nện vào mũi ngươi luôn cho rồi!

Gã mập lùn đứng bên cạnh nhìn mà vừa ao ước vừa ghen tị.

Cùng là cai ngục, cùng là chân sai vặt đầu óc chẳng hơn kém bao nhiêu, cớ gì vận khí của Nguyên Trọng lại tốt đến thế?!

Gã tự thấy mình chẳng thua kém ai!

Nguyên Trọng thấy ánh mắt chua lè của hắn thì trong lòng càng hả hê.

Nhưng vui chẳng được bao lâu, vừa thấy Phượng Khê từ cái lỗ thủng kia chui ra, tâm trạng tốt bỗng tụt không phanh.

Vận khí tốt thì đã sao? Chẳng phải vẫn rơi vào tay sát tinh kia đè đầu cưỡi cổ?!

Dạo gần đây hắn đã tìm vài người biết luyện đan để nhờ nghiên cứu giải dược, nhưng ai nấy đều bó tay, chỉ đành tiếp tục bị nữ ma đầu này đè đầu bắt nạt.

Gặp phải nàng đúng là vận hạn tám đời chưa dứt!

Đang rầu rĩ, Phượng Khê bỗng làm một thủ thế bằng tay.

Tâm trạng Nguyên Trọng lập tức tụt đáy!

Bởi vì đây chính là ám hiệu giữa hắn với Phượng Khê, tín hiệu cho thấy nữ ma đầu muốn nói chuyện riêng.

Tối hôm đó, Nguyên Trọng một mình thẩm vấn Phượng Khê.

Vừa đóng cửa lại liền cúi người khom lưng, lễ phép nói: “Ngài tìm ta có chuyện gì?”

Phượng Khê cong môi, cười mà như không cười:

“Trán ngươi đau à? Hay lần sau ta nện luôn vào mũi ngươi cho tiện?”

Nguyên Trọng: “??!!”

Nữ ma đầu này nói vậy là có ý gì?

Cái gì mà lần sau nện vào mũi ngươi?

Chẳng lẽ hai cục hạch đào nhân với Thời Toa thạch to đùng trước đó là do nàng ném xuống?!

Không thể nào, nhỉ?

Đang hoang mang thì Phượng Khê lại đổi giọng:

“Đăng Thiên Nhật là gì? Nói kỹ cho ta nghe.”

Nguyên Trọng vì trong lòng lo lắng nên chẳng nghĩ ngợi gì, cứ thế tuôn hết những gì mình biết.

Thì ra “Đăng Thiên Nhật” nói trắng ra là một kiểu vẽ bánh vẽ cho phạm nhân, hứa hẹn rằng nếu vượt qua khảo hạch thì sẽ được lên tầng cao hơn trong nhà tù.

Tầng trên tuy canh giữ nghiêm hơn, nhưng chế độ đãi ngộ cũng tốt hơn nhiều.

Thế nên không ít người muốn thử vận may, hy vọng từ đây mà leo lên được.

Một phần vì có mục tiêu để mơ mộng, một phần vì khảo hạch này cũng khiến tù nhân cạnh tranh lẫn nhau, tránh tình trạng liên kết làm loạn.

Nói chung là vừa có lợi cho cai ngục, vừa giữ được trật tự.

Về phần nội dung khảo hạch thì do các Giám sát sứ quyết định, mỗi lần một kiểu, có thể là đấu đá tay chân, cũng có thể là khảo nghiệm trí tuệ gì đó.

Phượng Khê nghe xong hỏi:

“Mỗi lần khảo hạch có giới hạn bao nhiêu người không?”

“Thường thì chỉ chọn một người, thỉnh thoảng lắm mới có hai người.”

Nguyên Trọng ngập ngừng, lo lắng hỏi:

“Ngươi không định tham gia Đăng Thiên Nhật để lên tầng hai đấy chứ?

Ta khuyên ngươi bỏ ý định đó sớm đi thì hơn!

Càng lên cao, cai quản càng nghiêm, nguy cơ bị lộ cũng càng lớn.”

Phượng Khê cong môi cười:

“Có ngươi hộ tống, ta sợ gì chứ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-616.html.]

Dăm ba hôm nữa, ta sẽ cho ngươi vài khối Thời Toa thạch nữa là ngươi được đề bạt lên tầng hai thôi.”

Nguyên Trọng: “…”

Chẳng lẽ… ta sắp bị kéo đi làm cai ngục tầng hai thật?

Mà khoan, nàng lấy đâu ra mấy khối Thời Toa to đùng ấy?

Chắc là bịa chuyện hù ta thôi…

Phượng Khê cũng chẳng buồn giải thích, ngẩng cằm nói:

“Đi thôi, đưa ta về phòng giam. Chỗ đó ít ra còn dễ chịu hơn.”

Nguyên Trọng: “…”

Tất nhiên, trước khi quay về, Phượng Khê còn chỉnh lại trang phục, soi gương qua loa để chắc chắn mình vẫn “ổn áp”.

Cũng vì thế mà đêm đó, gã tù nhân phòng bên, Sơn Dương Hồ, lại mơ thấy ác mộng: Phượng Khê đột tử trong đêm.

Tiếc thay, sáng hôm sau, Phượng Khê vẫn sống nhăn răng.

Sơn Dương Hồ trong lòng chửi thầm: Cái tên điên này đúng là mệnh lớn!

Tốt nhất đến ngày khảo hạch Đăng Thiên Nhật thì bị người ta đánh ch/ết, đỡ phải nhìn thấy hắn nữa!

Hai hôm sau…

BỐP!!!

Lại một khối Thời Toa thạch rơi trúng Nguyên Trọng.

Lần này là… ngay mũi!

editor: bemeobosua

Xương mũi gãy rắc! M/áu mũi chảy ròng ròng, thảm không tả nổi!

Tên mập đứng cạnh tỏ vẻ ghen tị:

“Nguyên Trọng à, vận mệnh của ngươi đúng là tốt ghê! Mới mấy hôm mà đã dính ba khối Thời Toa thạch rồi!

Được đề bạt lên tầng hai chắc cũng sắp tới nơi!”

Nguyên Trọng chẳng có chút vui nào.

Nếu như không bị nện, hắn còn nghĩ Phượng Khê chỉ nói cho vui. Nhưng giờ… đúng là bị đập thật! Vào mũi!

Chứng tỏ ba khối Thời Toa trước đó đúng là do nàng ném xuống!

Nàng này đúng là… thần thông quảng đại đến mức kinh dị!

Xem ra hắn đời này đừng hòng thoát khỏi lòng bàn tay nàng!

Tương lai mịt mù như tro tàn… hắn cảm thấy sống cũng chẳng còn gì để luyến tiếc.

Quan trọng là… cái tiểu tổ tông kia thật chẳng quan tâm sống ch/ết của hắn!

Đập gãy cả mũi rồi, nàng không sợ nện mạnh quá đập ch/ết hắn luôn à?!

Tên mập nhìn bộ dáng hắn sống dở ch/ết dở, lại tưởng hắn giả vờ, nên càng chua chát buông lời trêu chọc.

Nguyên Trọng khổ mà không dám nói, nhưng nghĩ đi nghĩ lại… nếu thật sự lên được tầng hai, biết đâu tìm được người chế giải dược thì cũng không tệ.

Chỉ mong hai sát tinh kia không qua được Đăng Thiên Nhật, đỡ làm vướng chân.

Rốt cuộc, ngày khảo hạch cũng đến.

Các tù nhân hiếm hoi được thả ra hoạt động, ai nấy đều tập trung ở quảng trường trước vách núi.

Ngoài Nguyên Trọng và tên mập, còn có một cai ngục nữa, chính là kẻ hôm Phượng Khê mới đến từng chạm mặt.

Có điều nhìn qua thì biết hắn có chống lưng lớn, bình thường chẳng phải đi làm việc vặt bao giờ.

Ngoài ba tên cai ngục, còn có hai người mặc y phục Giám sát sứ.

Phượng Khê thầm nghĩ: “Cái nhà ngục Ám Minh này tám phần là hết tiền rồi, nên mới chọn người kiểu này!”

Nếu là nàng làm Ngục Chủ, đảm bảo có thể xoay chuyển tình hình, khiến cuộc sống ở đây náo nhiệt rộn ràng…

Loading...