Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 618

Cập nhật lúc: 2025-06-16 02:31:31
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

618. Về sau tự thân vận động đi, ta không lo nổi nữa!

Không chỉ Nguyên Trọng sững sờ, mà cả đám người xung quanh cũng há hốc mồm kinh ngạc!

Lại còn có thể ném cái đục như phi tiêu nữa hả?!

Chuẩn luôn!

Chỉ cần dán thần thức lên đục, giữ khoảng cách một chút cũng chẳng sao, dù gì cũng là cú chốt hạ cuối cùng, dùng sức mạnh chút cũng không thiệt!

Làm thế này, đến Hoạt Thiên Quật cũng có thể yên lành chui ra!

Vấn đề là: sao tụi này không nghĩ ra chứ hả?!

Dù sao biết giờ cũng chưa muộn. Có hao thần thức tí thì vẫn hơn là bị Hoạt Thiên Quật nuốt chửng.

Không ít người bắt đầu nhìn Phượng Khê với ánh mắt đầy cảm kích. Đến cả Sơn Dương Hồ cũng không còn hận nàng như trước.

Người thường thì thôi, ai rảnh chấp nhặt với người điên đâu.

Phượng Khê không ngờ chỉ ném cái đục mà lại kiếm được thêm một đợt tăng hảo cảm. Thế là âm thầm khều khều, vác cái mặt thánh nhân ra chiếu ánh sáng từ bi.

Lần này, độ “lọc kính” của nàng trong mắt đám tù nhân lại tăng lên đáng kể.

Ngay cả hai vị Giám sát sứ cũng nhìn nhau, gật gù: “Tên phạm nhân tên Cố Thanh Lan này tuy khùng nhưng cũng thông minh phết!”

Tuy được vỗ tay trong lòng, nhưng Phượng Khê vẫn thấy hơi tiếc.

Ném phát cuối lại trúng ngay Hoạt Thiên Quật!

Bảo khố thì nằm ngay trước mắt, mà không dám bước vào, hỏi có đau lòng không cơ chứ!

Không phải nàng sợ đâu, chỉ là… mới leo từ Hoạt Thiên Quật ra, giờ mà lại nguyên vẹn chui ra thêm lần nữa, hai Giám sát sứ kia dù có ngốc cũng phải nghi ngờ nàng có vấn đề rồi!

Thôi, coi như Thời Toa thạch chạy đâu cho thoát, sau này còn cơ hội thì ta lấy.

Giờ việc cấp bách là mau chóng tìm ra Tử Thiên Quật, không tin ta đi mãi mà không đụng trúng được cái nào!

Thế là, nàng lại đến chỗ Nguyên Trọng xin thêm cái đục, chọn bừa một chỗ, tiếp tục đinh đinh cạch cạch.

Đến lúc gần đục thông, nàng lập lại chiêu cũ, lùi vài bước, rồi ném cái đục ra.

Kết quả: cái đục bị hút sạch vào trong.

Lại là Hoạt Thiên Quật.

Phượng Khê: “…”

Cái vận này đúng là không đụng đất thì cũng chạm trời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-618.html.]

Nàng đành quay lại xin Nguyên Trọng cái đục nữa.

Nguyên Trọng: … Cái đục này không rẻ đâu nha! Ngươi ném trái ném phải, ai lấp mấy cái lỗ kia cho ta hả?!

Phượng Khê mặc kệ ai lấp lỗ thủng, lại chọn điểm khác tiếp tục đào.

Kết quả: vẫn là Hoạt Thiên Quật.

Không tin tà! Đào tiếp!

Cuối cùng, ngay trước khi khảo hạch kết thúc, nàng đục trúng một cái Tử Thiên Quật.

Rồi… thất khiếu đổ má/u, xỉu luôn tại chỗ.

Đám người thấy thế, chẳng ai bất ngờ.

Nếu nàng không làm sao mới là kỳ quái!

Tuy vậy, do vừa rồi nàng mới tăng một đợt hảo cảm, nên đám tù nhân cũng có chút lo lắng nhìn nàng.

Giám sát sứ lắc đầu: “Cái cô nương Cố Thanh Lan này tuy liều thật, nhưng đáng tiếc là không có số hưởng.”

Thông qua khảo hạch rồi cũng mất mạng, thế thì đi tầng hai nhà tù cũng như không.

Nguyên Trọng thì lại rối như gà mắc tóc, lúc thì mong nàng đi luôn cho đỡ phiền, lúc thì lại hy vọng nàng ráng sống để mình đỡ áy náy.

Ngay khi Giám sát sứ chuẩn bị bảo Nguyên Trọng “xử lý” nàng, Phượng Khê đột nhiên mở mắt.

Mặt mày tuy trắng bệch như qu/ỷ đói, nhưng vẫn có thể được người đỡ đứng dậy.

Hai Giám sát sứ liếc nhau: “Cái nha đầu điên này đúng là mạng to thật.”

Nhưng nghĩ lại, nếu không có mạng lớn thì cũng không thể sống sót hai lần từ Hoạt Thiên Quật bò ra.

Vị Giám sát sứ tuyên bố: Phượng Khê và Quân Văn chính thức được lên tầng hai nhà tù, ngày mai sẽ có người đến dẫn đi.

Phượng Khê với Quân Văn mừng rỡ như trúng xổ số. Riêng Phượng Khê vì mừng quá mà co giật mấy cái, nhìn như phát kinh phong.

Đám người nhìn mà không biết nên ganh tị hay là thương hại.

Một nữ nhân không chỉ mặt mũi tan nát, mà còn dính thêm cái danh “thần kinh”, thảm đến mức độ này cũng hiếm thấy.

Đêm xuống, Nguyên Trọng lại thẩm vấn Phượng Khê lần nữa.

Chẳng phải hắn muốn bắt bẻ, mà là Phượng Khê cứ úp mở với hắn kiểu gì đó, khiến hắn không dám không đi hỏi cho ra chuyện.

Vừa thấy mặt, Phượng Khê đã dúi cho hắn ba cục Thời Toa thạch to bằng hạt đào.

“Ban đầu ta còn định tự tay xử ngươi, nhưng giờ yếu đến mức không nhấc tay nổi rồi, về sau ngươi tự lo thân đi nhé.”

Loading...