Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 619

Cập nhật lúc: 2025-06-16 02:31:33
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

619. Ta là ánh sáng của các ngươi, ta là thần của các ngươi!

Nguyên Trọng suýt nữa thì trợn mắt đến rớt cả tròng ra ngoài.

Tuy trước đó hắn đã tin lời Phượng Khê nói là nàng dùng Thời Toa thạch đập hắn, nhưng khi tận mắt thấy ba viên hạch đào nhân to nhỏ không đều đang nằm trước mặt, hắn vẫn chấn động đến không thốt nên lời.

“Ngươi... ngươi lấy chúng từ đâu ra vậy?”

Phượng Khê cong môi:

“Ngươi đừng quản ta lấy ở đâu. Ta chỉ hỏi ngươi, ba viên này có đủ để ngươi được thăng từ tầng một lên tầng hai không?”

Nguyên Trọng gật đầu như gà mổ thóc:

“Đủ rồi, quá đủ ấy chứ!”

Thực ra hai hôm trước Giám sát sứ đã tỏ ý muốn đề bạt hắn lên tầng hai. Nếu giờ có thêm ba viên này mà dâng lên, thì chẳng khác nào chuyện đã rồi.

Phượng Khê gật đầu:

“Đủ là được. Vậy ta hỏi ngươi, tầng hai có Toa Phong không? Đám phạm nhân ở đó bị bắt làm gì?”

Nguyên Trọng lắc đầu:

“Nói thật, ta biết rất ít về tình hình tầng hai. Không chỉ ta, hai gã ngục tốt còn lại cũng vậy. Bởi vì ở Ám Minh ngục, cấp bậc nghiêm ngặt, không được phép nghe ngóng vượt quyền.”

Phượng Khê lập tức có cảm giác muốn giật lại ba viên Thời Toa thạch.

Thứ quý giá như vậy lại mang đi hỏi một kẻ chẳng biết gì, chẳng khác nào vứt bánh bao cho chó ăn!

Nguyên Trọng cảm nhận được ánh mắt nàng, vội vàng thu ba viên Thời Toa thạch vào người.

Phượng Khê: “…”

Thấy hỏi tiếp cũng chẳng ra được gì, Phượng Khê lười nói nữa. Dù sao kéo dài thời gian cũng không hay, nàng liền để Nguyên Trọng áp giải mình về lại nhà tù, chỉ là ngoài mặt vẫn phải giả vờ thảm thương một chút.

Đi được nửa đường, hai người chạm mặt một gã ngục tốt có vẻ có thế lực.

Tên đó cười lạnh:

“Nguyên Trọng, đừng tưởng lập được chút công trạng thì có thể leo lên tầng hai. Ta nói cho ngươi biết, danh sách thăng chức ấy là của ta! Ngươi cả đời này đừng mong rời khỏi tầng này!”

Nguyên Trọng trong lòng tức muốn ch/ết, nhưng ngoài mặt chỉ dám cười gượng, không dám đắc tội.

Gã kia lại buông thêm mấy lời khó nghe, thấy Nguyên Trọng không dám phản bác thì trừng mắt nhìn sang Phượng Khê:

“Ngươi, cái con điên này, mệnh cũng cứng thật đấy. Từ Hoạt Thiên Quật mà còn sống ra được, lại còn sắp lên tầng hai?

Hôm nay ta phải thử xem mệnh ngươi cứng đến đâu!”

Nói rồi rút roi bên hông quất thẳng về phía Phượng Khê.

Nguyên Trọng theo bản năng định ngăn lại, ai ngờ còn chưa kịp làm gì thì tên kia bỗng hét thảm một tiếng, đổ nhào xuống đất, bất tỉnh nhân sự.

Nguyên Trọng giật mình, quay đầu nhìn Phượng Khê.

Nàng không nói gì, chỉ vô tội chớp mắt.

Nguyên Trọng: “…”

Trong lòng hắn hoảng hốt, nghe nói tên kia có chút thế lực, nếu xảy ra chuyện thật thì sẽ rất khó xử.

Đang rối bời, Phượng Khê liền nhét một viên đan dược vào miệng gã ngục tốt kia, rồi quay sang nói:

“Hắn sẽ phát điên chừng hai ba ngày, sau đó tỉnh lại chẳng nhớ gì. Cho dù sưu hồn cũng chẳng tra được. Ta làm vậy là vì muốn tốt cho ngươi.

Nếu không xử hắn, ngươi sao có cơ hội thăng lên tầng hai?

Cứ yên tâm, chỉ cần ngươi thật lòng hợp tác với ta, ta đảm bảo đưa ngươi thăng chức thẳng lên tận tầng chín!”

Nguyên Trọng nhìn nàng như nhìn kẻ điên.

Không những dám đánh ngục tốt, còn huênh hoang nói giúp hắn leo lên tầng chín?

Nàng tưởng mình là ai?

Ngục chủ chắc?!

Nhưng nhìn thấy viên đan dược vừa nãy, hắn vẫn không khỏi tin vài phần. Dù gì mấy ngày qua hắn cũng không tìm được ai có thể phá được đan phương của nàng.

Đang suy nghĩ, Phượng Khê bất ngờ lột lấy nhẫn trữ vật của tên ngục tốt kia, xóa thần thức, bắt đầu lục lọi.

Tìm một hồi mà chẳng có thứ gì hữu dụng, nàng có chút thất vọng.

Sau cùng lại đeo lại nhẫn lên ngón tay tên kia, lẩm bẩm:

“Hắn còn nghèo hơn cả ngươi, chắc bối cảnh cũng chẳng có gì đặc biệt.”

Nguyên Trọng: “... Chúng ta trước khi vào đây đều bị lục soát nghiêm ngặt. Đồ không liên quan đến Ám Minh ngục là không được mang vào.”

Mắt Phượng Khê chợt lóe sáng:

“Trước khi vào đây? Vậy các ngươi vốn ở đâu?”

“Chúng ta…”

Nguyên Trọng vừa mở miệng liền nhăn mặt, sau đó lắc đầu không nói.

Phượng Khê ngẩn ra, xem ra là bị hạ cấm chế thần thức, giống phong cách của Thiên Khuyết Minh.

Chẳng lẽ Ám Minh ngục này là do Thiên Khuyết Minh lập ra?

Nàng không hỏi nữa, chỉ ghé tai Nguyên Trọng thì thầm vài câu rồi tự đi về nhà giam.

Nguyên Trọng thì đỡ gã ngục tốt về chỗ ở, còn gọi cả tên béo lùn đến, nói người này đột nhiên ngất xỉu…

Phượng Khê vừa về phòng giam, liền quay sang nhe răng cười với Sơn Dương Hồ trong ngục đối diện.

Sơn Dương Hồ rùng mình:

“Ngươi... ngươi làm gì cười kiểu đó?”

Phượng Khê cười khằng khặc mấy tiếng rồi mới mở miệng:

“Ta sắp được lên tầng hai, từ giờ ngươi chính là tai mắt của ta ở tầng một.”

Sơn Dương Hồ: “…”

Cái quỷ gì vậy?

Tai mắt?

Ngươi lên tầng hai là phạm nhân, chứ có phải được thăng chức đâu!

Phượng Khê mặc kệ, tự lẩm bẩm:

“Nơi này căn bản không có đường sống, cũng chẳng có ngày mãn hạn được thả.

Giống như ta ném ra một cái đục, chỉ có phá vỡ trật tự thì mới có cơ hội sống sót.

Các ngươi muốn sống, chỉ có một con đường: nghe theo ta.

Ta là ánh sáng của các ngươi, ta là thần của các ngươi!”

Dứt lời còn múa tay múa chân một trận loạn xạ, trông chẳng khác nào lên cơn.

Sơn Dương Hồ lẩm bẩm mắng một câu “đồ điên”, không thèm để ý đến nàng nữa.

Nhưng trong lòng lại thấy bất an, không biết con mụ này điên thật hay giả điên, sao cứ thấy lời nàng có gì đó mờ ám?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-619.html.]

Không ít người cũng nghĩ như vậy.

Nhìn ánh mắt Phượng Khê, trong lòng ai cũng mang chút nghi hoặc.

Cho đến khi Phượng Khê bỗng dưng ngửa người ngất xỉu.

Đám người: “…”

Chẳng lẽ là do bọn họ nghĩ nhiều?

Sáng hôm sau, ngục tốt tầng hai đã tới gọi tên Phượng Khê và Quân Văn.

Sau khi họ rời đi, Sơn Dương Hồ phát hiện trên lan can nhà tù bị ai đó vẽ lên một con “tiểu vương bát” (rùa con).

Chỉ là… thiếu mất một chân.

Gần như vô thức, hắn liền đưa tay xóa sạch hình vẽ ấy.

Bà điên kia cố ý để lại ký hiệu cho hắn thật à?

Chẳng lẽ sau này nàng còn định nhờ hắn truyền tin?

Nàng thật sự muốn dắt bọn họ vượt ngục sao?

Có lý nào không?

Mà nói đi cũng phải nói lại, nếu muốn chọn người hợp tác thì cũng đừng chọn hắn chứ?

Giữa hai người còn có thù cơ mà!

Từ hôm đó trở đi, Sơn Dương Hồ đêm nào cũng ngủ không yên. Hắn thậm chí bắt đầu hoài nghi, Phượng Khê căn bản là cố tình chỉnh hắn cho bõ ghét!

Ở phía bên kia, Phượng Khê và Quân Văn theo chân ngục tốt rời khỏi tầng một nhà lao, đi tới bậc thang thông lên phía trên.

Trước đó dưới tầng một, Phượng Khê đã từng thấy loại bậc thang giống y như vậy, đoán là mỗi tầng đều có cầu thang nối thông.

Ba người cứ thế từng bước từng bước đi lên, đến tầng hai.

Quả nhiên tầng hai điều kiện khá hơn hẳn: không chỉ rộng rãi hơn, mà trong phòng giam còn có vài món đồ dùng sinh hoạt đơn giản, nhìn qua cũng dễ thở hơn chút.

Phượng Khê đang quan sát xung quanh thì tên ngục tốt vẫn nãy giờ im lặng bỗng bật cười hai tiếng:

“Có người mới tới, dạy quy củ đi!”

Vừa dứt lời, các phòng giam liền lần lượt bước ra hai mươi mấy phạm nhân, vây chặt lấy Phượng Khê và Quân Văn.

Ngục tốt vứt lại một câu “Đừng gi/ết người đấy” rồi quay lưng đi thẳng.

Phượng Khê liếc mắt nhìn Quân Văn, hai người trong phút chốc đã hiểu nhau, trong mắt đối phương đều là sự... háo hức!

Thì ra tầng hai lại vui thế này cơ à?

Còn được đánh người một cách công khai, danh chính ngôn thuận nữa?

Phượng Khê: Ta có thể làm bá vương nhà ngục.

Quân Văn: Ta có thể làm bá vương trên đầu trái tim tiểu sư muội.

editor: bemeobosua

Đám phạm nhân kia dĩ nhiên chẳng biết hai người đang nghĩ gì, ánh mắt nhìn họ cứ như nhìn hai con cừu non mới dắt vào chuồng, một đám khát m/áu lâu ngày gặp được trò vui.

Cuộc sống trong ngục tù buồn chán tẻ nhạt, có người mới vào là thành cái bao cát cho cả đám xả stress.

Năm nay một lúc có tận hai đứa, đã thế còn trắng trẻo sạch sẽ, quá hợp để đập chơi!

Một tên râu rậm bật cười khùng khục:

“Chưa biết luật tầng hai à? Để ta lột da tụi bây một trận rồi dạy luật sau!”

Vừa nói vừa vung bàn tay bự như lá sen nhằm Quân Văn mà chụp tới.

Tuy nhà tù này không phân biệt nam nữ, nhưng vì thể diện, hắn vẫn chọn đánh nam trước.

Mà Quân Văn thì... đã nín nhịn lâu lắm rồi!

Bị một con heo khinh thường tận mặt, giờ mà còn không thể hiện tí bản lĩnh thì ngay cả chó mèo trong ngục cũng dám trèo lên đầu hắn!

Thế là hắn liếc Phượng Khê một cái như ra hiệu "yên tâm", rồi quay sang choảng thẳng với gã râu rậm.

Vì đang ở trong ngục nên không ai dám dùng pháp thuật, hai bên chỉ được dùng tay chân vật lý.

Trong mắt gã râu rậm, Quân Văn gầy như con gà tre, hắn chỉ cần vài cú là đ.ấ.m gục.

Nào ngờ mới chạm mặt một chiêu đã phát hiện, mình quá coi thường người ta!

Quân Văn tuy gầy thật nhưng lại cực kỳ linh hoạt, né nhanh hơn cả lươn, căn bản không chụp trúng được!

Không chỉ né tránh linh hoạt, tên này còn thi thoảng lén chạy ra sau lưng đánh lén, khiến gã râu rậm phải quay như chong chóng, bối rối vô cùng.

Quân Văn thì ngược lại, rất nhàn nhã.

Trong lòng hắn nghĩ: So với Heo Vàng, gã râu này đúng là kém xa!

Chơi đủ rồi, hắn vòng ra sau, tung một cú đá bay gã râu rậm lăn quay ra đất. Không đợi gã ngóc đầu dậy, hắn đã lao lên, cả người đè sầm xuống như tảng đá.

“RẦM!”

Gã râu rậm phát ra một tiếng rên thảm thiết, suýt nữa thì bất tỉnh.

Quân Văn gật đầu thầm khen: Chiêu của Heo Vàng thật hữu dụng! Sau này phải tập vật lộn với nó nhiều hơn!

Mấy tên phạm nhân còn lại thấy râu rậm bị đánh bại thì lập tức ngồi xuống trêu chọc.

Râu rậm tức đến tím mặt, gầm lên, liền dùng thần thức công kích!

Nếu là Quân Văn của trước kia, đang mải đắc ý thì rất có thể trúng đòn. Nhưng giờ khác rồi, hắn cũng là người từng xuống đáy vực, còn lâu mới mắc sai lầm sơ đẳng như vậy!

Hắn đã sớm chuẩn bị sẵn, tránh được đòn công kích, rồi quay sang... đập thêm một trận tơi bời.

Trong mắt hắn lúc này không phải gã râu rậm, mà là... Heo Vàng.

Cho ngươi dám khinh thường ta!

Cho ngươi lấy móng chọc ta!

Cho ngươi cười hô hố vào mặt ta!

Quân Văn vừa đánh vừa nghĩ bụng: Hôm nay ta đánh đẹp lắm! Tiểu sư muội chắc chắn sẽ âm thầm khen ta cho xem!

Ngay lúc đó, gã râu rậm gào lên:

"Các ngươi ch/ết hết rồi à?! Không mau nhào vô giúp ta?!"

Đám phạm nhân lập tức đồng loạt xông tới!

Phượng Khê lạnh giọng:

"Gì đấy? Định kéo bè kéo phái đánh hội đồng à? Mấy người thật là không muốn sống nữa mà!"

Ngay sau câu nói, nàng đã đến trước mặt một tên. Tên đó chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, hoa mắt chóng mặt, rồi “bốp!” một phát, bay thẳng ra xa.

Tiếp theo, từng tên một bị nàng đạp lăn ra đất như gà rù.

Phượng Khê trong lòng thở dài: Quân Văn đúng là quá thật thà. Người ta có nói không được dùng thần thức đâu, huynh cứ dùng đi cho ta!

Đến lúc người ta chơi bẩn, huynh lại không kịp phản ứng, còn loay hoay dùng tay đấm. Ta hỏi huynh một câu: đánh thế không đau tay à? Hay huynh nghĩ tay mình là móng heo?!

Heo Vàng ở góc tường: ... Xem kịch vui thôi, đừng gọi tên ta nữa.

Loading...