622. Muội bỏ phiếu cho con nhện bự!
Đám phạm nhân trợn tròn mắt.
Bọn ta không phải người, các ngươi càng không phải người!
Vừa nãy trong ngục còn hùng hổ lắm cơ mà? Giờ nói bỏ chạy là chạy cái một?
Có điều bọn họ cũng chẳng mơ hồ được bao lâu, bởi vì con Tri Chu Khư Thú đã đuổi tới nơi.
Đôi mắt đỏ rực chứa đầy bạo ngược, từ bụng nó b.ắ.n ra mấy sợi tơ nhện, may mà đám tù nhân đều có kinh nghiệm, vất vả lắm mới tránh được.
Biết không trốn được nữa, bọn họ đành liều mạng quần nhau với Tri Chu Khư Thú.
Tuy có đến hơn hai mươi người, nhưng đánh mãi cũng chỉ ngang cơ với con nhện này.
Chủ yếu là vì ai nấy đều ngán độc nhện của nó. Cái thứ chất độc quái qu/ỷ đó chỉ cần dính vô người là ăn mòn thủng một lỗ, dính trúng chỗ hiểm thì xác định nhắm mắt không kịp trăn trối.
Ngay khi đám người đang đánh nhau túi bụi, Phượng Khê với Quân Văn thong thả tản bộ trở lại, hai người khoanh tay đứng phía sau, vừa ngắm vừa bình luận như xem tuồng.
"Muội muội thấy trận này ai thắng?"
"Muội bỏ phiếu cho con nhện bự."
Đám phạm nhân: “…”
Hai người các ngươi làm ơn có chút nhân tính được không vậy?
Không giúp thì thôi, còn đứng đó xỉa xói châm chọc.
Nếu không phải bọn ta đang bận tay, nói gì cũng lôi hai ngươi ra làm thịt trước cho hả giận!
Không biết có phải tức đến phân tâm không, mà tên râu quai nón bị một sợi tơ nhện quấn chặt lấy chân phải.
Tri Chu Khư Thú khoẻ vô cùng, trong chớp mắt đã kéo gã về gần cái miệng hút của nó.
Râu quai nón hốt hoảng: Tiêu rồi!
Xem ra hôm nay hắn phải viết di chúc ngay tại chỗ thôi.
Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, một thanh linh kiếm c.h.é.m phăng sợi tơ nhện, râu quai nón rơi bịch xuống đất, thoát ch/ết trong gang tấc.
Lúc này hắn mới nhận ra: là Quân Văn đã ra tay cứu mình.
Cứu xong rồi, Quân Văn cũng chẳng buồn đánh tiếp, lại thong dong đứng cạnh Phượng Khê xem kịch, còn không quên thúc giục râu quai nón:
“Ngươi choáng đầu à? Còn ngây ra đó làm gì? Lên tiếp đi!”
Râu quai nón: “…”
Tự dưng không biết có nên cảm ơn ngươi hay chửi ngươi một trận nữa!
Phượng Khê lúc này mới chậm rãi lên tiếng:
“Đông vậy mà đánh không lại một con nhện quái, nói ra người ta cười rớt răng.
Ta chỉ không hiểu, các ngươi đánh đ.ấ.m nhiều rồi, mà chưa từng nghĩ đến phối hợp kiểu gì để phát huy uy lực cao nhất à?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-622.html.]
Linh kiếm trong tay các ngươi thua cả cây chọc lò than!
Tóm lại, các ngươi thiếu một nhân vật linh hồn như ta!
Rồi, giờ nghe ta chỉ huy!
Dựa theo số tù nhân trong ngục mà chia tổ: số một, bảy, mười ba đánh bên phải; hai, ba, mười lăm đánh bên trái…”
Đám phạm nhân trong lòng thì tức tối, nhưng cuối cùng vẫn làm theo.
Cũng chẳng phải vì tin tưởng gì Phượng Khê cho cam, mà chủ yếu là đánh giằng co nãy giờ chẳng đi tới đâu, dù có thắng thì cũng tơi tả. Chi bằng đánh liều một phen, coi như cưỡi ngựa ch/ết đi đánh trận.
Gặp phải con Tri Chu Khư Thú này xui xẻo thật, mạnh hơn hẳn mấy con bình thường bọn họ từng gặp, chứ không thì họ đã xử đẹp từ lâu rồi.
Chẳng mấy chốc, ánh mắt bọn họ đã khác hẳn.
Vì sau khi làm theo chỉ huy của Phượng Khê, thế trận lập tức nghiêng về phía họ!
Nếu không vì sợ nước miếng độc của con nhện, có khi bọn họ đã gi/ết sạch rồi.
Cái nha đầu điên này ngược lại cũng có chút bản lĩnh.
Thật ra trước đây cũng có phối hợp đấy, chỉ là không ai chịu phục ai, đánh kiểu mạnh ai nấy đập, nên hiệu quả chẳng ra gì.
Bây giờ có Phượng Khê làm người cầm đầu, trái lại lại đồng lòng nhất trí.
Đúng lúc ấy, Phượng Khê quát lên:
“Giữ lấy nó! Ta ký khế ước với nó!”
Đám phạm nhân: “…”
Không ít người còn suýt nữa vấp ngã.
Mới khen ngươi được hai câu đã lại lên cơn điên rồi?
Ngươi định làm gì?
Ngươi muốn ký khế ước với con Tri Chu Khư Thú này?
Chúng ta có nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến chuyện hoang đường đó!
Đúng là vọng tưởng!
Con nhện khư thú này tu vi tương đương với tu sĩ Hóa Thần trung kỳ, còn ngươi? Một cái Kim Đan cũng chưa tới, còn dám mơ ký khế ước với nó?
Chưa kể, đây là khư thú đấy!
Chúng nó là bá chủ của đất này, làm sao chịu khuất phục trước một tên Nhân tộc như ngươi?!
Tuy trong lòng nhủ thầm, nhưng bọn họ vẫn làm theo lời Phượng Khê, cuốn lấy con nhện khư thú.
Cũng không phải họ muốn giúp Phượng Khê thật, mà do bây giờ khó khăn lắm mới chiếm được thế thượng phong, đương nhiên không thể buông tay.
Quân Văn cũng rút Kinh Thiên Kiếm, lao vọt lên.
Tiểu sư muội mỗi lần tỏa sáng, dĩ nhiên phải có ta góp mặt!