Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 623
Cập nhật lúc: 2025-06-16 02:31:43
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
623. Tơ nhện và móng vuốt cùng bay, nước dãi văng tung tóe hòa với bùn đất thành một màu xám xịt.
Tri Chu Khư Thú ánh mắt lóe lên vẻ ngang ngược: "Con sâu kiến này mà cũng muốn ký khế ước với ta?"
Muốn ch/ết thật rồi!
Đúng lúc đang bực bội, chẳng biết phải ăn ngươi thế nào cho gọn!
Tất cả là tại cái đồ xúi quẩy như ngươi, hại ta rơi vào thế yếu! Ăn sạch ngươi rồi ta xử lý mấy con sâu kiến khác!
Nó còn đang tính toán, thần thức đột nhiên bị đập một cú choáng váng.
Không đùa đâu, nó thấy cả sao trời!
Mà còn là loại sao vàng chóe!
Dù chỉ là một cái chớp mắt ngắn ngủi, cũng đủ để thay đổi cục diện toàn bộ trận đấu.
Cơ thể nó suýt nữa bị linh kiếm đ.â.m thành tổ ong!
Nếu không nhờ da thịt cứng như thiết, chắc nó đã bị ch/ém nát từ lâu rồi.
Nó tưởng Phượng Khê sẽ nhân cơ hội này ký khế ước, ai ngờ nàng lại hô to:
"Dùng linh kiếm ghim nó xuống đất cho ta!"
Tri Chu Khư Thú: “…”
Gi/ết là một chuyện, nhưng tra tấn kiểu này thì có phần không chính đạo!
Nhưng chẳng ai quan tâm nó có phục hay không, đám tù phạm làm theo lời nàng răm rắp.
Chẳng mấy chốc, Tri Chu Khư Thú bị đóng cọc trên mặt đất như một cái tiêu bản sống.
Nếu như nó chưa bị thương, có lẽ còn sức mạnh đẩy lũ phi kiếm bay đi, nhưng bây giờ thì… vô phương!
editor: bemeobosua
Phượng Khê thong thả lấy từ Nhẫn Trữ Vật ra một cái chậu nước, đặt ngay dưới miệng nó:
“Rồi, tha hồ nhỏ dãi đi! Ta hứng lại làm ám khí dùng.”
Xong nàng quay sang bảo Quân Văn chặt một cành cây khô, nói với Tri Chu Khư Thú:
“Nhả tơ đi! Ta quấn lại may quần áo.”
Tri Chu Khư Thú: “…”
Ngươi tưởng ta là cái gì hả?!
Làm nhục khư thú đến mức này, còn không bằng ký khế ước luôn cho xong!
Khoan đã?
Sao ta lại có cái suy nghĩ phản chủ như thế?!
Phượng Khê thấy nó đứng im, nhíu mày:
“Ngươi xem ngươi kìa, xấu xí thì thôi đi, lại còn không nghe lời, ta giữ ngươi lại làm gì?! Ký khế ước với con bọ hung còn tốt hơn ngươi đó!”
Tri Chu Khư Thú tức đến mức giãy nảy, nước dãi không ngừng nhỏ xuống chậu.
Thấy Phượng Khê mặt đầy đắc ý, nó giận đến mức liền… uống lại nước dãi của mình.
Ghê thì ghê, nhưng không thể để tiện nghi con điên này!
Phượng Khê thật không ngờ nó còn chơi chiêu “tự uống nước bọt”, không khỏi gật gù:
“Không nói đến chuyện khác, chỉ riêng cái gan bẩn như thế này, ta cũng phục ngươi sát đất! Ban đầu ta vốn chẳng định ký khế ước với ngươi, giờ lại càng thấy ghét! Đi thôi, đừng lãng phí thời gian, ta tiễn ngươi lên đường đây!”
Tri Chu Khư Thú nghe xong mà thở phào, cuối cùng cũng được giải thoát.
Nếu bị cái người điên này hành thêm nữa, nó cũng phát điên theo mất.
Nó nhắm mắt chờ ch/ết.
Ngay khi thần thức nó buông lỏng, Phượng Khê bất ngờ ra tay như sét đánh, ký khế ước thành công.
Nó còn chưa kịp phản ứng, đã bị thu thành “nhện con” của người ta rồi.
Nó giận dữ gầm lên: “Ngươi thất tín!”
Nhưng lúc này, nó đã ký khế ước, Phượng Khê nghe hiểu được.
Nàng chậm rãi đáp: “Ta thất tín chỗ nào? Ta nói tiễn ngươi lên đường, bây giờ đưa ngươi thẳng lên ‘kim quang đại đạo’, ngươi còn không hài lòng?”
Tri Chu Khư Thú: “…”
Ngôn ngữ đúng là một nghệ thuật thâm sâu và tàn nhẫn.
Nó định liều ch/ết liều mạng, nhưng chưa kịp ra tay, Phượng Khê đã nói tiếp:
“Thần thức ngươi với ta chênh nhau một trời một vực, dù ngươi có tự bạo cũng chẳng xi nhê gì ta, làm chi cho khổ? Còn sống thì còn cơ hội trả thù, ta vẫn đang chờ ngươi đến tìm ta báo thù đây!
Tất nhiên, nếu ngươi không có gan đó thì thôi, coi như ta chưa nói.”
Tri Chu Khư Thú hừ lạnh hai tiếng, không đáp.
Đúng vậy!
Chỉ cần còn sống, sẽ có ngày ta gi/ết chế/t con điên này!
Phải nhẫn! Nhẫn đến ngày báo thù!
Phượng Khê cười khen ngợi: “Xem ra ngươi cũng là con khư thú có chí khí, lúc trước là ta đánh giá thấp ngươi rồi.”
Tri Chu Khư Thú tiếp tục hừ lạnh.
Ngươi thì có con mắt chó gì đâu mà đánh giá.
Thấy nó đã xuôi theo, Phượng Khê liền bảo đám phạm nhân rút hết phi kiếm, thu luôn chậu nước và cành cây vào nhẫn.
Đám phạm nhân: “…”
Chậu nước còn hiểu được, cái cành cây khô kia ngươi giữ làm gì?!
Định nhóm lửa à?!
Thật ra Phượng Khê đơn giản chỉ là quen tay, dù cành cây vô giá trị, nhưng là Ngũ sư huynh vất vả mới lấy được, vứt đi thì không nỡ.
Các phạm nhân vừa oán thầm vừa rùng mình thán phục.
Nàng ta vậy mà thật sự ký khế ước với một con Tri Chu Khư Thú.
Nếu không tận mắt chứng kiến, chắc chẳng ai dám tin, ngay cả đám ngục tốt kia cũng sẽ cười vào mặt!
Người thường sao có thể ký khế ước với khư thú được chứ?!
Nhưng sự thật rành rành, khiến họ không phục cũng không được.
Trước còn có chút khinh thường nàng, giờ thì…
Một tiếng “phục” cũng không dám kêu lớn.
Người ta là chủ nhân của Tri Chu Khư Thú đấy!
editor: bemeobosua
Phượng Khê lúc này mới quay lại nói:
“Nghỉ ngơi tại chỗ nửa canh giờ, sau đó đi săn con mồi mới!”
Đám phạm nhân răm rắp nghe lệnh, không ai dám ho he ý kiến.
Phượng Khê nâng cằm hỏi Quân Văn:
“Ca, huynh nói con nhện con này đặt tên gì thì hay? Nó xấu như vậy, hay gọi là... Đại Mỹ đi!”
Quân Văn gật đầu: “Tên hay đấy! Rất hợp với nó!”
Tri Chu Khư Thú: “…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-623.html.]
Có ai đặt tên nhục nhã thế không?!
Đáng tiếc, nó phản đối vô hiệu, từ nay về sau, nó chính là Đại Mỹ.
Phượng Khê lấy ra một cái hồ lô, đổ ra một nắm lớn đan dược đưa cho nó:
“Thuốc cầm m/áu trị thương, ăn đi!”
Tri Chu Khư Thú: “…”
Nhân tộc các ngươi ngang ngược vậy luôn à?!
Đan dược mà cũng cho từng viên từng viên vậy đó hả?!
Mặc dù trong lòng nó có chút nghi ngờ Phượng Khê không có ý tốt gì, nhưng nhìn lại bản thân giờ cũng đã thảm hại đến mức này rồi, có gì đâu mà sợ thêm nữa?
Thế là, một hơi nuốt sạch.
Cảm giác đau đớn dày vò ban đầu lập tức dịu xuống thấy rõ.
Chỉ là... nó tuyệt đối không có cảm kích Phượng Khê chút nào hết. Vì nó biết rõ, nàng ta cho thuốc chẳng qua là muốn nó tỉnh táo mà ra sức liều mạng cho tốt!
Thật tưởng ta ngu chắc?!
Một khắc đồng hồ sau, các phạm nhân bắt đầu chuẩn bị lên đường.
Phượng Khê tươi cười như hoa, nói:
“Giờ chúng ta có Đại Mỹ, cũng coi như có được át chủ bài.
Có át chủ bài rồi thì vẫn phải có chiến thuật. Thế này đi, các huynh đệ ở phía trước làm mồi nhử, ta với huynh ấy dẫn theo Đại Mỹ đi sau, đợi đến lúc cần thì tung đòn bất ngờ, đảm bảo hiệu quả sẽ cực kỳ mỹ mãn!
Mọi người không ý kiến gì chớ?”
Đám phạm nhân: “…”
Dù có ý kiến cũng chẳng dám hó hé một tiếng!
Ta nói mà, sao ngươi có thể hư hỏng tới mức này cơ chứ?!
Chẳng trách ngươi phát điên! Đây đúng là báo ứng!
Các phạm nhân mặt mày u ám đi phía trước, Phượng Khê cùng Quân Văn thong dong dẫn Tri Chu Khư Thú lẽo đẽo theo sau.
Rất nhanh, đám phạm nhân liền đụng độ một con Khư Thú hình dạng giống bọ cạp.
Song phương lập tức lao vào ch/ém gi/ết.
Phượng Khê thì không vội ra tay, mà lại quay sang nói với Tri Chu Khư Thú:
“Đại Mỹ à, con bọ cạp kia trông có vẻ lợi hại lắm, ngươi lại còn đang bị thương chưa lành, kể cả lúc khỏe mạnh cũng chưa chắc đánh nổi nó đâu.
Hay thôi đi, để ta gọi bọn họ rút về, cả đám chúng ta trốn quách cho xong!”
Tri Chu Khư Thú khịt mũi khinh thường, tám cái chân giẫm đất như bay, xông thẳng lên!
Khinh thường ta hả?!
Chỉ là một con bọ cạp nát, ta đánh một lần tám con cũng dư sức!
Phía sau, Phượng Khê giả vờ hét lớn:
“Đại Mỹ, ngươi đừng cố quá, mau quay lại! Ngươi đánh không lại nó đâu! Ngươi thật sự không đánh lại nó mà!”
Tri Chu Khư Thú càng nghe càng giận, tốc độ bò còn nhanh hơn!
Gần như cào đất tóe lửa luôn rồi!
Hôm nay mà không đập ch/ết con bọ cạp đó thì ta sống cũng chẳng đáng gì!
Chẳng mấy chốc, nó đã nhào vào chiến cuộc.
Đám phạm nhân thì sợ chất độc trên gai của bọ cạp khư thú, chứ nó thì chẳng sợ cái khỉ gì cả!
Đều là dân chơi độc, chưa biết ai hơn ai đâu nhé!
Con bọ cạp khư thú nhìn thấy nó thì bàng hoàng!
Ủa? Sao cái con nhện ch/ết tiệt kia lại cũng xông vô đánh nhau vậy?
Nó bị điên hay là bị lú?
Con bọ cạp gào lên mấy tiếng, đại khái là muốn hỏi con nhện đang tính làm gì?
Còn chưa kịp để Tri Chu Khư Thú nghĩ gì, Phượng Khê đã lớn tiếng:
“Nó đang cười ngươi đó! Nó đang chế giễu ngươi đó! Nếu ngươi không muốn chuyện bị Nhân tộc ký khế ước truyền ra ngoài, thì lo mà bịt miệng nó ngay đi!
Không thì sau này còn mặt mũi nào lăn lộn nữa chớ?!”
Tri Chu Khư Thú: Nghe cũng hợp lý!
Bị Nhân tộc ký khế ước đúng là chuyện mất mặt muốn ch/ết, tuyệt đối không thể để mấy con Khư Thú khác biết được! Phải diệt khẩu con bọ cạp lắm chuyện này ngay!
Thế là nó đánh càng hăng hơn!
Tơ nhện, móng vuốt bay vèo vèo, nước dãi và bùn đất b.ắ.n tung tóe!
Không g/iết được con bọ cạp này, nó thề không xứng với cái tên Đại Mỹ!
Phi phi phi!
Ai thèm nhận cái tên quái đản đó chứ!
Ban đầu, thực lực Tri Chu Khư Thú vốn đã ngang ngửa với con bọ cạp, thêm vào đó các phạm nhân hỗ trợ, chỉ một lát đã áp đảo hoàn toàn.
Chưa đầy một khắc, con bọ cạp khư thú đã bị ch/ém tan xác, ch/ết không nhắm mắt.
Ch/ết dưới tay Nhân tộc thì thôi cũng đành, đằng này lại ch/ết vì bị một con nhện đánh úp?!
Thật không cam lòng mà!
Ngay lúc đó, các phạm nhân hớt hải moi trong xác con bọ cạp ra một vật sáng loáng rồi đưa cho Phượng Khê.
Nàng cầm lấy quan sát kỹ lưỡng, theo lời phạm nhân thì thứ đó gọi là "thú hạch", màu sắc khác nhau biểu thị cấp bậc của Khư Thú.
Từ thấp đến cao là trắng, đỏ, tím và đen.
Cái viên nàng đang cầm đây là màu trắng, tức là cấp bậc thấp nhất.
Mỗi lần bọn họ xuống đất làm nhiệm vụ, chỉ cần thu đủ mười viên thú hạch như vậy là xong.
Phượng Khê bỗng nảy sinh tò mò, thứ này có tác dụng gì không nhỉ?
Dùng để luyện đan, hay là luyện khí? Hay còn công dụng nào khác?
Đang tự hỏi, năm cây linh căn trong đan điền nàng bắt đầu giãy đành đạch tranh nhau làm nũng!
Heo Vàng không biết đã bò vào tay áo nàng từ lúc nào, đang lấy cái chân nhỏ đ.â.m đâm vào tay nàng không ngừng.
Phượng Khê thấy thế thì càng chắc chắn, thứ này chắc chắn là đồ quý!
Nàng lập tức cất viên thú hạch vào nhẫn trữ vật, rồi quay sang nhìn xác con bọ cạp.
Một tên râu quai nón dè dặt nói:
“Lão đại, mấy cái xác này mang ra ngoài cũng sẽ tan thành hư vô, nên trước giờ bọn ta đều bỏ lại, không ai thèm mang.”
Phượng Khê gật đầu, rồi quay sang con nhện đang nhỏ dãi chảy ròng ròng:
“Thưởng cho ngươi đó, ăn đi!”
Tri Chu Khư Thú nghe xong liền nhào tới.
Răng rắc răng rắc, tiếng nhai vang lên khiến ai nghe cũng lạnh sống lưng.
Còn Phượng Khê thì vô cùng vui vẻ nhìn nó: Có ăn là có phúc nha!
Đám phạm nhân thấy dáng vẻ nàng như vậy thì càng thêm khẳng định, cô nương này không chỉ là kẻ điên, mà còn là một kẻ điên… đáng sợ!
Càng nhìn càng lạnh gáy.