Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 624

Cập nhật lúc: 2025-06-16 02:31:45
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

624. Nàng đúng là yêu nó sâu đậm nên mới trách móc đến thế.

Tri Chu Khư Thú ăn bọ cạp đến là mãn nguyện.

Trong đời nó, đây là lần đầu tiên được nếm thử mùi vị thịt bọ cạp.

Dù rằng nó vốn ít khi đói, nhưng cái cảm giác bụng no căng với việc được thưởng thức món ngon đúng là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Phượng Khê cười híp mắt nói:

“Ngươi xem, việc ký khế ước với ta thật ra chỉ là một chiêu săn mồi thôi, ăn no mới là đạo lý tối thượng, đúng không?”

Tri Chu Khư Thú hừ lạnh một tiếng, chẳng buồn nói gì.

Chỉ là lần lên đường tiếp theo, rõ ràng tích cực hơn hẳn lần trước.

Nếu không phải Phượng Khê cứ nằng nặc bắt nó đi sau, e là nó đã hăm hở lao lên làm tiên phong rồi!

Các phạm nhân âm thầm nghĩ: cái nha đầu điên này lắc lư con khư thú lợi hại thật đấy, chỉ tiếc con Tri Chu Khư Thú này nhiều chân, chứ không cũng đã sớm bị xóc đến què rồi!

Sau đó, bọn họ tiếp tục đi săn thêm vài con khư thú nữa, gom đủ mười viên thú hạch trắng.

Ban đầu các phạm nhân cứ tưởng thế là có thể quay về, dù gì cũng đã hoàn thành nhiệm vụ, ai ngờ Phượng Khê hoàn toàn không có ý định dừng lại.

Dù không tình nguyện, nhưng họ cũng không dám cãi lời, đành cam chịu làm... mồi nhử.

Mà phải công nhận, mồi nhử nhiều lần cũng thành nghề, bọn họ còn tự đúc kết ra một quy trình chuẩn chỉnh.

Thậm chí còn tự chia ca phân việc nữa cơ!

Phượng Khê rất hài lòng với điều này, dù là ngục bá thì cũng chẳng muốn tay sai của mình toàn kẻ ngốc.

Khi đã gom thêm được mười viên thú hạch trắng nữa, Phượng Khê mới dẫn theo đám phạm nhân quay lại đường cũ.

Trên đường, nàng cho Heo Vàng ăn một viên thú hạch.

Năm nhánh linh căn lập tức nổi đóa, xoay vòng vòng tức tối.

Tại sao lại cho con heo ngốc đó ăn mà không đút cho bọn ta?!

Ai mới là người thân thiết với ngươi hơn hả?

Heo Vàng thì chẳng quan tâm bọn chúng giận hay không, ăn xong lại dùng cái móng bé xíu thúc thúc vào tay Phượng Khê, đòi ăn tiếp.

Phượng Khê không thèm để ý đến nó, nếu không phải không tìm được đối tượng nào thích hợp hơn để thử độc, một viên nàng cũng chẳng nỡ cho nó!

Huống chi giờ nàng cũng không rảnh để chơi với nó, vì Tri Chu Khư Thú đột nhiên dừng lại không đi tiếp.

“Nếu ta rời khỏi nơi này thì sẽ tan biến thành hư vô, nên không thể cùng ngươi ra ngoài.”

Phượng Khê chẳng nghi ngờ gì lời nó nói, dù gì cái ông râu quai nón lúc trước cũng từng bảo, xác khư thú đem ra ngoài sẽ hóa hư vô, khư thú sống chắc cũng thế thôi.

Vì thế nàng không ép buộc nó làm gì, dù gì cũng đã ký khế ước rồi, sau này chỉ cần triệu hồi là được.

“Được, vậy ngươi cứ ở đây chờ lệnh.”

Tri Chu Khư Thú hừ lạnh một tiếng xem như đồng ý.

Phượng Khê lại dẫn phạm nhân đi thêm mấy dặm, đến ngay dưới lối ra.

Râu quai nón vội vã nói:

“Lão đại, ngài chỉ cần đặt mười viên thú hạch vào cái lỗ khảm kia là cửa ra sẽ mở.”

Lúc mới xuống đây, Phượng Khê đã để ý thấy có một trận pháp truyền tống, phía trên có một lỗ khảm.

Lúc này, nàng thả mười viên thú hạch vào, truyền tống trận lập tức mở ra...

Phượng Khê thầm nghĩ, đám người của Ám Minh Chi Ngục này thật vô tình, nếu không thu đủ mười viên thú hạch, mấy người này chỉ có thể bị kẹt mãi trong lòng đất này.

Cho dù còn sống, cũng chỉ có thể chờ ch/ết.

Một khắc sau, họ đã trở lại mặt đất.

Hai tên cai ngục đang ngáp ngắn ngáp dài, lười nhác áp giải bọn họ về ngục giam.

Chẳng hỏi han gì.

Vì có hỏi cũng chẳng ích gì, lên được mặt đất nghĩa là nhiệm vụ đã xong, còn làm thế nào hoàn thành, bọn họ chẳng quan tâm.

Về đến nhà ngục, đám phạm nhân người nào người nấy ngã vật ra giường.

Tuy lần này đi săn nhẹ nhàng hơn hẳn những lần trước, nhưng vẫn rất mệt!

Nhất là mỗi lần vào lòng đất đều hao tổn thần thức, khiến ai cũng buồn ngủ rã rời.

Lúc này, bọn họ mới bắt đầu nhận ra một điều kỳ lạ, cái nha đầu điên kia sao lại chẳng hề có dấu hiệu mệt mỏi?

Chẳng lẽ địa quật không ảnh hưởng gì tới thần thức của nàng?

Ngay cả tên “ca ca chó săn” của nàng cũng có vẻ không bị ảnh hưởng nhiều, là sao chứ?

Tất nhiên, bề ngoài thì Phượng Khê với Quân Văn trông cũng mệt rã rời, đi còn xiêu vẹo.

Tiếc rằng đó chỉ là diễn cho mấy tên cai ngục xem, chứ đám phạm nhân ai cũng biết thừa hai người kia đang giả vờ!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-624.html.]

Không ai dám nhắc tới chuyện Phượng Khê giấu riêng mấy viên thú hạch trắng, càng không ai dám nhắc tới Tri Chu Khư Thú, vì có nói ra thì bọn cai ngục cũng chẳng tin.

Lúc này, Phượng Khê cũng nằm trên giường, lặng lẽ nhớ lại những chuyện hôm nay.

Nghĩ đi nghĩ lại, nàng khẽ nhíu mày.

Hình như con Tri Chu Khư Thú kia đang giấu điều gì đó.

editor: bemeobosua

Theo lý thì nó rất phản cảm chuyện ký khế ước với nàng, lúc nàng rời đi, cho dù biết nàng không đồng ý, nó cũng nên tìm cách giải trừ khế ước mới đúng.

Thế mà nó lại im ru, chẳng nói gì!

Không đúng, rất không đúng!

Nó đang định giở trò gì đây?

Lúc này, con Hoang Dã Mê Tung Thố mở miệng:

“Chủ nhân, lần sau gặp lại nó, để ta đọc thử tiếng lòng nó xem nó nghĩ gì!”

Phượng Khê thật sự... suýt nữa quên béng mất con thỏ này!

Từ lúc bị truyền tống vào Ám Minh Chi Ngục, con thỏ như tàng hình, chẳng hó hé câu nào.

Giờ tự dưng chủ động như vậy, không cần hỏi cũng biết, chắc chắn là vì thú hạch!

Quả nhiên, ngay sau đó, Mê Tung Thố nói:

“Chủ nhân, dùng thuật Độc Tâm hao tổn tu vi nhiều lắm, nên... ngài có thể cho ta một viên thú hạch được không?”

Phượng Khê lập tức hiện ra vẻ “biết ngay mà”, nàng thừa biết mấy con cẩu này toàn hạng không có lợi thì không động đậy!

Nhưng nàng vẫn cho Mê Tung Thố một viên thú hạch.

Không chỉ cho nó, nàng còn cho Tiểu Chim Béo một viên.

Tiểu Chim Béo cảm động phát khóc, trong lòng nó khẳng định: mẫu thân vẫn là thiên vị ta nhất!

Mê Tung Thố cầm viên tinh hạch, kêu “ngao u” một tiếng rồi nuốt gọn.

Xong xuôi, mắt nó đỏ lên, khép lại, lăn ra ngủ.

Phượng Khê: “…”.

Ngươi mẹ nó ngủ đông rồi thì còn giúp ta nghe tiếng lòng Tri Chu Khư Thú thế nào hả?!

Tiểu Chim Béo thấy vậy bèn nói với Phượng Khê:

“Chủ nhân, vậy ta chưa ăn vội. Lỡ có chuyện xảy ra, ít nhất ngài vẫn còn một con chim canh gác.”

Dù trong lòng vẫn gọi nàng là mẫu thân, nhưng vì nàng không thích, nên nó luôn gọi là “chủ nhân”.

Phượng Khê rất hài lòng với Tiểu Chim Béo, vừa thông minh, lại biết điều, ăn đứt cái đám Mộc Kiếm vô dụng kia!

Mộc Kiếm: “…”

Ta đang ngồi yên, bỗng dưng bị vả trúng?

Đúng là đang yên đang lành lại bị vạ lây! Ngồi trong nhà cũng bị nồi từ trên trời rơi trúng đầu!

Rõ ràng dạo gần đây nó biểu hiện đâu có tệ, sao lại rửa không sạch cái nỗi oan này cơ chứ?!

Ban đầu nó còn đang do dự, không biết có nên mở miệng xin một viên thú hạch hay không, giờ thì khỏi phải đắn đo nữa, thanh danh đã thành ra thế này rồi, giữ gì nữa cho phí!

Không xin thì uổng!

Thế là mặt dày mày dạn chạy tới tìm Phượng Khê đòi thú hạch.

Phượng Khê liếc nó một cái, hỏi:

“Ngươi mà hấp thu thú hạch có phải lại lăn ra ngủ mê man không dậy nổi không?”

Nó lập tức ưỡn n.g.ự.c đáp:

“Tuyệt đối không có chuyện đó!

Con thỏ c/hết đó là do quá yếu, không chịu nổi năng lượng trong thú hạch. Ta thì khác hẳn!

Đừng nói một viên, cho dù có ném cho ta cả trăm viên cũng chỉ như nhét kẽ răng thôi ấy chứ!”

Phượng Khê nghe vậy, liền tiện tay ném cho nó một viên thú hạch.

Mộc Kiếm thoáng ngớ người, có chút cảm động đến sững sờ.

Chủ nhân vô lương tâm này… lại dễ nói chuyện thế ư?

A, nó hiểu rồi!

Nàng là trách móc nó sâu sắc, là vì yêu thương quá mà mắng mỏ!

Nó mới chính là bảo bối tâm can trong lòng nàng!

Nó nào biết, Phượng Khê thật ra chỉ muốn quan sát kỹ hơn một chút hiệu quả của thú hạch nên mới tiện tay cho nó một viên.

Dù sao thì cũng chỉ là một thanh kiếm, có “ăn” hỏng cũng chẳng sao.

Loading...