Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 625
Cập nhật lúc: 2025-06-16 02:31:48
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
625. Kiếm quang của ta có thể ch/ém gi/ết vạn vật!
Mộc Kiếm nhanh chóng hấp thu năng lượng bên trong viên thú hạch, chỉ chốc lát sau, viên hạch liền trở nên xám xịt, không còn ánh sáng.
Phượng Khê hỏi:
"Thế nào rồi?"
Mộc Kiếm hào hứng đáp:
"Tuyệt vời luôn! So với cái đống phế liệu ma kiếm trước kia ta ăn thì mạnh hơn nhiều! Chủ nhân, nếu ngươi chịu đút ta thêm một triệu viên nữa, sau này đánh nhau cũng chẳng cần ngươi tung đại chiêu đâu, chỉ cần kiếm quang của ta là đủ để ch/ém sạch mọi thứ!"
Phượng Khê:
"Cút!"
Một triệu viên á?
Cả cái địa quật này cũng chưa chắc có được ngần ấy khư thú, ngươi mơ đi!
Huống hồ, Phượng Khê từ trước tới nay chỉ tin lời Mộc Kiếm ba phần là cùng, bởi vì con hàng này chưa từng nói cái gì chắc chắn bao giờ.
Bất chợt, nàng sững người lại.
Mộc Kiếm vừa nhắc nàng một chuyện…
Lúc trước trong hang, đám phạm nhân khi săn khư thú chưa từng dùng đến đại chiêu, mà đều chỉ sử dụng kiếm thế.
Chẳng lẽ… bọn họ vốn không biết dùng đại chiêu?
Nếu đúng là vậy thì khả năng có hai hướng.
Một là từ nhỏ bọn họ đã bị ngăn cách, nên tu luyện theo truyền thừa cổ kiếm đạo, chỉ có kiếm thế, không có đại chiêu, giống hệt như quân lính Thần Ẩn.
Khả năng thứ hai… bọn họ vốn dĩ không phải người ở đại lục này, mà đến từ Thiên Khuyết đại lục.
Rốt cuộc là khả năng nào?
Hỏi thì chắc cũng chẳng moi ra được gì, vì đến cả Nguyên Trọng, quản ngục, còn bị phong ấn mất một phần ký ức. Nàng đành phải tự mình tìm cách lần theo dấu vết để lại thôi.
Sau khi suy nghĩ một hồi, thấy Mộc Kiếm và Heo Vàng ăn xong thú hạch cũng không có gì bất thường, ngay cả con Hoang Dã Mê Tung Thố cũng chỉ rơi vào trạng thái ngủ đông, nàng mới lấy một viên nữa cho năm cây cẩu linh căn cùng ăn.
Năm cây này ban đầu vốn chẳng hi vọng gì, ai ngờ lại giống như tìm được lối ra giữa rừng tối!
Cả đám lao vào chia nhau hấp thu năng lượng viên thú hạch kia.
Phượng Khê kinh ngạc phát hiện, sau khi hấp thu, màu sắc Kim Đan trong đan điền của chúng lại bắt đầu ngả sang màu vàng kim!
Tuy chỉ là một tia nhỏ, nhưng cũng là dấu hiệu rất tốt.
Có phải chỉ cần cho bọn nó ăn thêm đủ nhiều thú hạch, Kim Đan của chúng sẽ hoàn toàn biến thành màu vàng, và nàng sẽ thật sự Kết Đan được?
Ám Minh Chi Ngục đúng là vùng đất lành của nàng!
Không những có thể phát tài, còn có thể tăng tu vi, quá đã luôn!
Nhưng nàng cũng không dám liều, cho ăn một viên xong là dừng ngay, không tiếp tục thêm nữa.
Buổi tối, nàng bảo Quân Văn yên tâm ngủ, mấy tên phạm nhân kia không dám giở trò đâu, lại còn có Tiểu Chim Béo và bọn linh sủng canh gác.
Quân Văn lúc này mới yên lòng mà ngủ.
Chớp mắt lại sang ngày mới, tới giờ xuống địa quật.
Phượng Khê nhắc nhở đám phạm nhân phải chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu ngay khi truyền tống, kẻo gặp nguy hiểm bất ngờ.
Đám phạm nhân thấy điều này không cần thiết lắm, vì theo kinh nghiệm, trong phạm vi năm dặm quanh cổng vào hiếm khi có khư thú xuất hiện.
Nhưng uy lực của Phượng Khê quá lớn, không ai dám cãi lời. Vậy nên khi truyền tống, ai nấy đều xách linh kiếm trong tay.
Một khắc sau, cả bọn đáp xuống đất thực.
Bọn họ thầm nghĩ:
"Thấy chưa? Nói rồi mà, chẳng có chuyện gì xảy ra cả, con mụ điên kia đúng là lo bò trắng răng!"
Ngay khoảnh khắc đó, mấy luồng tơ nhện bất ngờ từ phía trước quấn tới!
Cũng may ai cũng cầm sẵn linh kiếm, mới kịp thời c.h.é.m đứt tơ nhện. Nếu không thì hậu quả khôn lường.
Lúc này bọn họ mới nhận ra, gần cổng vào, trong các bụi cây khô có phục sẵn bốn con Tri Chu Khư Thú, trong đó có một con từng bị Phượng Khê ký khế ước.
Con đó ánh mắt đỏ rực, đầy giận dữ vì bị phản bội!
Còn lộ vẻ thất vọng nữa.
Tưởng đâu đợt phục kích này có thể giế/t được vài tên, ai ngờ đám người kia lại có phòng bị, kết quả không thu được gì.
Nhưng cũng chẳng sao, hai bên chênh lệch thực lực lớn như vậy, chiến thắng cuối cùng vẫn thuộc về bọn chúng!
Phượng Khê hơi nhíu mày, nàng phát hiện đã không thể liên hệ thần thức với Đại Mỹ.
Trước đó ở mặt đất cũng không cảm nhận được, nàng tưởng chỉ là do không ở trong hang, ai dè ở đây lại có vấn đề.
Xem ra khế ước kia chỉ có hiệu lực một lần, chỉ cần rời khỏi địa quật là mất hiệu lực ngay.
Chả trách lần trước Đại Mỹ không nhắc gì đến việc giải trừ khế ước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-625.html.]
Không ngờ tên này lại cũng là phái diễn xuất!
Đám phạm nhân bực mình, trút giận sang Phượng Khê, cho rằng nếu nàng không ký khế ước con Tri Chu kia, cùng lắm họ chỉ bị thương vài người, bây giờ thì sao, suýt bị diệt cả đội!
Râu quai nón cười lạnh:
"Không phải ngươi giỏi lắm sao? Giỏi thì ký khế ước hết cả bốn con Tri Chu này đi!"
Dù sao sắp ch/ết rồi, hắn cũng chẳng sợ Phượng Khê nữa.
Phượng Khê gật đầu:
"Cũng không phải là không được."
Râu quai nón: ". . ."
Ngươi đúng là điên thật rồi!
Lần trước ký khế ước được một con Tri Chu Khư Thú đã coi như may mắn lắm rồi, giờ lại còn mơ tưởng ký khế ước tận bốn con?
Phượng Khê rút Mộc Kiếm ra.
Đây là lần đầu tiên nàng rút kiếm kể từ khi vào hang.
Vừa ra tay đã là đại chiêu.
Chữ “Quỳ” từ trên trời giáng xuống, mười ba nét bút đồng loạt b.ắ.n về phía bốn con Tri Chu Khư Thú!
Tiếc rằng bọn chúng mù chữ, chẳng hiểu cái chiêu này là gì.
Nhưng điều đó không ngăn cản được bọn chúng cười nhạo chiêu thức của Phượng Khê quá yếu!
Tiếng cười "tê tê" vang khắp cả hang.
Chỉ là, khi từng chữ "Quỳ" một hiện ra nối tiếp nhau, bọn chúng không còn cười nổi nữa.
Nhất là khi Phượng Khê thi thoảng lại vung thần thức như dùng gạch lớn nện lên đầu từng con một!
Đập phát nào trúng phát đó!
Đám Tri Chu Khư Thú bắt đầu nghi ngờ… thú sinh.
Tụi nó dù gì cũng là khư thú ngang tầm Hóa Thần trung kỳ kia mà!
Vậy mà lại bị một kẻ còn chưa kết Kim Đan đè đầu cưỡi cổ?
Chuyện này sao có thể?!
Không chỉ bọn chúng nghi ngờ thú sinh, mấy phạm nhân đứng xem cũng bắt đầu nghi ngờ nhân sinh.
Lần trước còn có thể bảo là ăn may, lần này thì sao?
Mấu chốt là chiêu kiếm kia của nàng là gì? Sao chưa từng thấy bao giờ?
Chẳng lẽ là kiếm pháp của kẻ điên?
Đánh thêm một hồi, cuối cùng mấy con Tri Chu Khư Khư mới chợt nhớ ra mình còn có độc, thế là bắt đầu phun nước miếng tán loạn.
Phượng Khê không sợ độc, nhưng cảm thấy... rất buồn nôn.
Thế là nàng mất kiên nhẫn, không muốn dông dài với bọn chúng nữa.
Chữ "Quỳ" hóa thành những bàn tay nhỏ, chia thành từng tốp, túm lấy tơ nhện của đám khư thú như đang kéo co!
Bốn con Tri Chu Khư Khư dù thấy chiêu này hơi quái lạ, nhưng vẫn không thèm để tâm, tiếp tục nghĩ đủ mọi cách phun độc về phía Phượng Khê.
Chỉ tiếc, Phượng Khê như cá chạch, luồn lách trơn tuột, phun mãi cũng không trúng.
Ngay lúc bọn chúng tức đến trợn mắt trợn mũi, thì rầm, con Đại Mỹ bị kéo úp mặt xuống trước!
Ngay sau đó, ba con còn lại cũng đồng loạt ngã sấp mặt.
Không biết từ lúc nào, tám cái chân nhện đã bị chính tơ nhện của chúng quấn chặt.
Chỉ trách tơ nhện bọn chúng chất lượng quá tốt, đến chính chủ cũng không gỡ ra nổi!
Phượng Khê bắt đầu chỉ huy đám bàn tay nhỏ đi bạt tai bọn nó thành bão!
Bên trái một cái, bên phải một cái, tổng cộng quạt cho mấy trăm phát, đến mức nước dãi của đám Tri Chu Khư Thú cũng bị vả bay hết!
Đám phạm nhân xem cũng thấy má nóng ran.
Nhất là lão râu quai nón, không chỉ mặt đau mà chân cũng đau, suýt nữa ngồi bệt xuống đất.
Xong đời rồi!
Lần này ả điên mà không thu thập bọn họ tính sổ thì đúng là trời không có mắt, hắn tiêu chắc!
Vì tự cứu lấy mình, hắn bất chấp liêm sỉ, lao đến trước mặt Đại Mỹ, giơ tay tát cho một phát thật kêu!
"Ngươi cái đồ nhện mắt trắng, bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa! Đại ca chúng ta đối xử với ngươi tốt thế cơ mà, ngươi lại dám báo đáp như vậy hả?
Ngươi được ký khế ước với đại ca chúng ta là phúc phận to bằng trời, thế mà ngươi không biết quý trọng, ngươi thật sự đáng ch/ết!"
Đại Mỹ: “…”
Nếu không phải nước miếng ta khô cạn cả rồi, nói gì ta cũng phun cho ngươi một mặt đầy nước độc!