Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 627

Cập nhật lúc: 2025-06-16 02:31:52
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

627. Vươn chân nhỏ ra đập nhẹ một cái.

Ngay lúc sắp rời đi, Phượng Khê quay lại, nói với bốn con Tri Chu Khư Thú:

"Hôm sau tụi ta sẽ lại xuống, lúc đó các ngươi có thể tiếp tục mai phục đánh lén tụi ta nhé. Nhớ lần này ráng gọi thêm đồng bọn, đừng để bị đánh thua thảm hại như hôm nay nữa."

Bốn con Tri Chu Khư Thú: Ý là bọn ta diễn tiếp đúng không?!

Đại Mỹ hừ lạnh:

"Nếu ngươi muốn lợi dụng bọn ta thì nói thẳng, đừng có vòng vo.

Dù sao bọn ta cũng đang rảnh, giúp ngươi làm chút chuyện cũng chả sao."

Dù giọng điệu thì cứng, nhưng chí ít khí thế vẫn còn đó.

Phượng Khê tươi cười hớn hở:

"Được, vậy chốt nha. Mai chúng ta đúng giờ có mặt, không gặp không về!"

Đại Mỹ bĩu môi:

"Ai không gặp không về với ngươi chứ?!"

Nói vậy nhưng vẫn vươn chân ra vỗ tay với Phượng Khê.

Ba con còn lại mặt thì tỏ vẻ khinh thường, nhưng cũng vươn chân nhỏ ra “vỗ chân” cùng.

Không phải tụi nó không có khí tiết, mà là theo nha đầu điên này có thịt ăn!

Sĩ diện là cái gì?

Có ăn được không?!

Vả lại, mất mặt cũng không phải một mình bọn nó mất mặt. Huynh đệ hoạn nạn có nhau, sợ gì?!

Đuổi bốn con Tri Chu Khư Thú về rồi, Phượng Khê lấy ra mười viên thú hạch bỏ vào rãnh của trận pháp truyền tống, trở lại mặt đất.

editor: bemeobosua

Cách một ngày sau, khi Phượng Khê và đám người lại xuống, bốn con Tri Chu Khư Thú thật sự ngoan ngoãn đứng đợi ngay cổng vào!

Sau khi ký khế ước với tụi nó, Phượng Khê lại tiếp tục công cuộc "quật mộ".

Thời gian sau đó, lần nào Phượng Khê xuống đất cũng có thể gom được đúng ba mươi viên thú hạch màu trắng.

Nàng không tham, gom đủ ba mươi viên là lên đường về. Nếu còn dư thời gian thì cho đám phạm nhân ngồi xuống nghỉ ngơi điều tức.

Còn nàng thì ngồi tám chuyện với bốn con Tri Chu Khư Thú, một phần để gắn bó tình cảm, phần khác là moi thông tin về khu địa quật.

Tuy tụi nó nói phét nghe như thần thoại, nhưng sau một hồi lọc thông tin, Phượng Khê rút ra kết luận: bốn con thú này là đồ vô dụng, chỉ dám lảng vảng trong khu vực cũ mèm này, chưa từng đặt chân tới mảnh đất của đám Khư Thú cấp cao hơn.

Phượng Khê bắt đầu nảy ra một ý tưởng: Nàng muốn dạo chơi khu vực thú hạch đỏ.

Một là vì thú hạch đỏ có năng lượng dồi dào hơn, giúp ích cho tu vi.

Hai là khu thú hạch đỏ có sinh vật xanh, có khi là dược thảo luyện Xá Miễn Đan!

Nghe nói nàng muốn đi vào địa bàn thú hạch đỏ, bốn con Tri Chu Khư Thú tưởng nàng điên thật!

Thú hạch đỏ tức là tương đương với Khư Thú Hóa Thần hậu kỳ đấy!

Bốn con tụi nó hợp sức cũng chỉ đủ đi nộp mạng!

Phượng Khê liếc nhìn tụi nó, chậm rãi nói:

"Nếu nuốt xác Khư Thú cấp cao, các ngươi có thể thăng cấp lên Khư Thú cấp cao.

Lúc đó sẽ thấy được thực vật sống, không phải mấy khúc củi khô vô vị này!

Dù là người hay thú, không thể sống kiểu sống cho có. Phải có lý tưởng, có mục tiêu, có ước mơ!

Nếu không, đến một ngày sắp ch/ết, các ngươi ngoảnh đầu nhìn lại đời mình tầm thường vô vị, lúc đó hối hận cũng muộn rồi!

Tin ta đi, ta sẽ dẫn các ngươi đến đỉnh cao cuộc đời Khư Thú, cho các ngươi thấy phong cảnh mà chưa bao giờ được thấy!"

Mặc dù Tri Chu Khư Thú có tám cái chân, nhưng nghe xong cũng run rẩy không đứng vững nổi.

Chỉ cảm thấy toàn thân tràn đầy sức sống, chỉ muốn lập tức xông tới khu vực thú hạch đỏ chiến một trận!

Làm công tác tư tưởng xong, Phượng Khê lại đem ý định nói với đám phạm nhân.

Phạm nhân: Tụi ta biết ngươi điên, nhưng có cần điên đúng lúc thế này không?!

Vào khu thú hạch đỏ chẳng khác nào đi chịu chế/t!

Lúc này, cả Râu quai nón cũng im như thóc.

Liên quan đến mạng sống, vuốt m.ô.n.g ngựa không cẩn thận là ch/ết không kịp ngáp!

Phượng Khê cũng chẳng ép, chỉ kể lại quá trình leo lên tầng Đăng Thiên Nhật của nhà giam.

Cuối cùng mới nói:

"Chắc các ngươi không ngu đến mức không hiểu mục đích của Ám Minh Chi Ngục là gì đâu nhỉ?

Rõ ràng bọn chúng đang cố moi cho sạch giá trị thặng dư của tù nhân tầng này, rồi tiện thể thay lứa mới lên.

Nhìn trạng thái thần trí các ngươi, ta đoán thời hạn cũng sắp đến rồi.

Không làm gì thì ngồi đó chờ ch/ết thôi.

Nhưng nếu đi theo ta đến khu vực thú hạch đỏ, biết đâu lại có biến chuyển.

À mà quên nói, ta biết luyện đan.

Nếu có đủ dược thảo, ta có thể luyện ra đan chữa trị thần thức, hiệu quả gấp mấy lần đống thuốc ngục tốt phát cho các ngươi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-627.html.]

Chưa kể, có khi còn gặp được cơ duyên, thậm chí tìm được cách rời khỏi Ám Minh Chi Ngục.

Nói thêm cho rõ, tụi ta đâu có lao đầu vào tận trung tâm khu vực thú hạch đỏ liền. Ban đầu chỉ dò la quanh rìa thôi, rồi mới tính tiếp..."

Về khoản vẽ bánh, Phượng Khê chính là cao thủ.

Đám phạm nhân bắt đầu d.a.o động.

Hay là… liều thử một phen?!

Thử thì thử!

Dù gì sống ch/ết cũng như nhau, liều một trận còn hơn ngồi chờ!

Dĩ nhiên, bọn họ dám đưa ra quyết định như vậy, cũng là vì trong khoảng thời gian vừa rồi, Phượng Khê đã dựng được uy tín, khiến bọn họ cảm thấy có cơ hội thành công thật sự.

Sau khi thuyết phục được đám phạm nhân, Phượng Khê liền dẫn họ lên đường tiến về địa bàn loài Khư Thú màu đỏ, nơi có thú hạch.

Lần này bọn họ không đi bộ nữa mà cưỡi trên lưng Khư Thú Tri Chu, vì như thế sẽ nhanh hơn nhiều.

Bốn con Khư Thú này ít nhiều gì cũng có chút miễn cưỡng.

Nhưng nghĩ tới cái “bánh vẽ” mà Phượng Khê hứa hẹn, cuối cùng cũng đành gật đầu đồng ý.

Bọn chúng chạy nhanh như gió, thỉnh thoảng còn dùng tơ nhện đu vọt lên không trung nhảy một phát.

Phượng Khê đã có kinh nghiệm cưỡi Mộc Kiếm, từ sớm đã buộc chặt mình vào lưng Khư Thú để khỏi bị văng ra.

Quân Văn thì cứ thấy tiểu sư muội làm gì là làm theo cái đó, cho nên cũng tự buộc “dây an toàn” cho chắc.

Chỉ có điều… đám phạm nhân thì đâu biết mấy trò này!

Không ít người bị quăng bay như diều đứt dây!

Nếu không nhờ có tu vi giữ cho thân thể cứng cáp, chắc đã tan xác từ lâu rồi!

Bốn con Khư Thú nhìn mà cười nhạo, sau đó “tốt bụng” dùng tơ nhện trói đám người kia lại trên lưng mình cho khỏi rớt.

Đám phạm nhân trong bụng khiếp vía muốn rớt tim!

Tuy nói mấy con Khư Thú này đã ký khế ước với nha đầu điên kia, nhưng nhỡ đâu nó phát cuồng lên cắn người thì chẳng phải họ sẽ trở thành bữa tối sao?!

Bốn con Tri Chu Khư Thú chạy suốt gần hai canh giờ, cuối cùng cả nhóm cũng thấy phía xa là vùng đất rộng lớn mênh m.ô.n.g vô bờ.

Bên kia là khung cảnh tràn trề sức sống, đối lập hẳn với bên này âm u đầy tử khí, khác biệt rõ rệt.

Bốn con Khư Thú lúc này càng kiên định ý chí muốn lao vào thử một lần.

Phải nhìn thấy được phong cảnh trên đỉnh núi thì mới có động lực leo lên.

Phượng Khê cùng mọi người xuống khỏi lưng Khư Thú, cẩn thận bước vào địa bàn của Khư Thú thú hạch đỏ.

editor: bemeobosua

Bốn con Khư Thú tham lam ngửi ngửi hương cỏ xanh dưới đất, là mùi vị mà chúng chưa từng được thưởng thức trước đây.

Đám phạm nhân cũng hít lấy mấy hơi không khí trong lành, cứ như vừa được sống lại.

Ngay sau đó, họ thấy Phượng Khê hái vài cây cỏ lạ rồi bỏ vào miệng nhai nuốt.

“Ê… ngươi có chắc mấy thứ này không có độc không mà dám ăn à?!”

Nói chứ… cũng đâu đói đến mức đó mà ăn bậy ăn bạ!

Bọn họ không biết rằng, Phượng Khê ăn mấy thứ kia là để hỏi cẩu linh căn về công dụng của từng loại dược thảo, tiện thể tìm nguyên liệu luyện Xá Miễn đan.

Tiếc cái là, mấy cây nàng ăn thử… chẳng có cây nào đúng hết.

Mọi người nghỉ ngơi lấy sức một lát, sau đó Phượng Khê lên tiếng:

“Lần này để ta với huynh ấy làm mồi nhử, các ngươi đi sau.”

Đám phạm nhân nghe mà không tin nổi tai mình, nha đầu điên này mà cũng biết chịu trách nhiệm?!

Hay là đang thử lòng bọn họ đây?

Thế là thi nhau đứng ra nói: “Chuyện như này để bọn ta làm là được rồi, lão đại chỉ cần đứng sau chỉ huy là được!”

Ai ngờ Phượng Khê vẫn khăng khăng đòi đi làm mồi nhử.

Đám phạm nhân lúc này thật sự cảm động.

Lão đại tuy có hơi điên, hơi biến thái, lòng dạ hơi đen… nhưng với bọn họ thì lại quá tốt đi!

Một tiếng “lão đại”, cả đời là lão đại!

Từ nay về sau, theo nàng lăn lộn tới cùng!

Còn Phượng Khê thì thật ra… chỉ thấy đám này quá ngu, phản ứng chậm, làm mồi nhử không đủ lanh lợi. Thôi thì để mình tự làm cho chắc ăn.

Phải nói, đây đúng là một sự hiểu lầm đẹp đẽ.

Phượng Khê dặn dò sơ qua, rồi cùng Quân Văn tăng tốc hành động.

Quân Văn vừa cảnh giác nhìn quanh, vừa nói:

“Tiểu muội, ta chợt nhớ ra một chuyện… Sao cái tên đại oan gia kia vẫn chưa bị đưa xuống tầng hai nhà giam?”

Phượng Khê dạo này lo hết chuyện này tới chuyện kia, quên khuấy chuyện đó mất.

Đúng rồi, Nguyên Trọng sao vẫn chưa bị chuyển xuống tầng hai vậy? Lẽ nào có sai sót gì à?

Cùng lúc đó, ở tận tầng ba nhà giam, Nguyên Trọng hắt xì một cái.

Ai da!

Có lý do gì để xin xuống tầng hai được không đây?

Không đi không được rồi… thuốc giải sắp hết rồi!

Loading...