Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 629

Cập nhật lúc: 2025-06-16 02:31:57
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

629. Heo Vàng đào đất

Phượng Khê cảm thấy lời Mộc Kiếm nói rất có lý.

Vừa nãy nàng mải nghiên cứu Liễu Diệp thảo nên chưa kịp phản ứng, giờ nghĩ lại thì, năm cây cẩu linh căn này rõ ràng là đang dỡn mặt nàng!

Vừa nghĩ tới việc bản thân bị chúng đem ra làm trò đùa, Phượng Khê liền lạnh lùng bật cười, nhưng không nói một lời.

Năm cây cẩu linh căn run lên cầm cập.

Nếu Phượng Khê nổi trận lôi đình, mắng cho một trận té tát, thì chí ít cũng là còn để tâm, còn có thể cứu vãn. Nhưng nếu đến cả mắng cũng chẳng buồn mắng, thì có nghĩa là nàng đã hoàn toàn thất vọng về chúng.

Năm cây cẩu linh căn thật ra cũng hơi ấm ức.

Vì đúng là phần lớn dược thảo không cần nuốt cũng phân tích được, nhưng cũng có một số ít là phải nuốt mới tra ra được hiệu quả.

Nhưng bây giờ Phượng Khê đang nổi giận, cho dù bọn chúng có nói, nàng cũng chẳng tin.

Biết tình hình không ổn, bọn chúng bèn dằn lòng xoay vài vòng.

Phượng Khê bất ngờ phát hiện, Kim Đan bên trong… lại đậm màu hơn rồi.

Nghĩ một chút là hiểu.

Năm cây này đang nhả lại hoa hồng lúc trước đã ăn!

Nàng nghiến răng: “Chưa đủ!”

Năm cây cẩu linh căn đành cụp tai, tiếp tục nhào lộn thêm vài vòng.

Kim Đan lại đậm thêm một chút.

Phượng Khê còn đang định tiếp tục ép ra m/áu, thì năm cây cẩu linh căn đồng loạt "quỳ" xuống cầu xin tha tội.

Phượng Khê: "..."

Nàng hít sâu một hơi, không thèm để ý đến chúng nữa.

Năm cây cẩu linh căn thấy vậy, biết là đã thoát được kiếp nạn, đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng chúng vẫn không quên kẻ đầu têu đ.â.m chọc vụ này là ai!

Lúc này, cả bọn cùng quay sang trút giận với Mộc Kiếm trong im lặng:

Ngươi đúng là kiếm, mà là cái kiếm đê tiện nhất trần đời!

Đê tiện trong cái đê tiện! Thiên hạ đệ nhất đê tiện!

Mộc Kiếm thì vẫn mặt dày vô sỉ như không có chuyện gì xảy ra.

Đừng nói là không nghe thấy, cho dù nghe được nó cũng chẳng quan tâm.

Nó chỉ cần lấy lòng chủ nhân là đủ rồi, mấy thứ còn lại đều là phù du!

Chỉ cần chủ nhân vui vẻ, nó nguyện làm đại gian thần cũng cam tâm!

Mộc Kiếm cảm động rơi nước mắt: Nó thật sự quá trung thành!

So với tụi rễ cỏ trứng thối kia thì hơn nhiều!

Lúc này, Phượng Khê theo như giao hẹn, cho Heo Vàng mười lăm viên thú hạch màu trắng.

Đúng lúc Heo Vàng còn đang hí hửng sung sướng, Phượng Khê lại thở dài buồn bã nói:

“Bình thường ta không ít lần cho ngươi ăn ma phù, thậm chí mấy món thiên tài địa bảo khó kiếm cũng đều đút cho ngươi.

Ta vẫn tưởng giữa chúng ta đã là bằng hữu.

Nhưng biểu hiện vừa rồi khiến ta hiểu ra, chúng ta chẳng qua chỉ là mối quan hệ thuê mướn.

Cho nên, ta chỉ cần chi trả thù lao đúng như thỏa thuận là được rồi.

Kỳ thực, nếu khi nãy ngươi chủ động xông lên đánh địch, dù không cần mở miệng nói gì, ta cũng không nỡ bạc đãi ngươi, thậm chí còn chia cho ngươi nửa số thú hạch đỏ.

Tiếc rằng, ngươi phụ lòng tin của ta dành cho ngươi.”

Phượng Khê nói xong, liền ném cho Mộc Kiếm một viên thú hạch đỏ.

Mộc Kiếm: (✧◡✧)

Làm đại gian thần thật thơm!

Heo Vàng lập tức thấy đám thú hạch trắng trong miệng… hết muốn ăn.

Ban đầu nó cảm thấy mình chẳng làm gì sai, nó có ký khế ước đâu, muốn đánh thì đánh, không muốn thì thôi.

editor: bemeobosua

Nhưng không hiểu vì sao, nghe Phượng Khê nói vậy, trong lòng lại thấy áy náy.

Nó bình thường chiếm không ít lợi từ nàng, đến lúc quan trọng lại không chịu ra tay, nghĩ thế nào cũng thấy không ổn.

Nó muốn giải thích, nhưng tiếc là không biết nói, đành dùng cặp móng heo mới mọc ra… múa tay loạn xạ.

Phượng Khê giả vờ không thấy.

Thật ra trong lòng nàng đã lạnh đi đôi phần.

Lúc trước nó ra điều kiện, nàng còn không thèm tính toán, bởi khi ấy không phải lúc sống còn.

Nhưng giờ là thời khắc mấu chốt, nó lại còn đứng ngoài cuộc, quá thất vọng.

Heo Vàng thấy Phượng Khê không thèm nhìn mình, đám thú hạch trắng trong miệng không những không thơm mà còn nghẹn họng khó nuốt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-629.html.]

Nó càng nghĩ càng buồn, liền ôm hết đám thú hạch trắng còn lại dâng trả lại nàng.

Sau đó, quỳ luôn tại chỗ.

Chưa hết, còn lấy móng heo tự tát cái đầu heo của mình mấy phát.

Phượng Khê: “…”

Một đám hai đám đều học nhau cái kiểu này đúng không?! Quỳ là xong chắc?!

Nếu chỉ cần quỳ là giải quyết được vấn đề, ta còn phải chạy tới tận đây vất vả làm gì?!

Mộc Kiếm nhìn Heo Vàng tự vả, cười hả hê.

Đáng đời!

Cho ngươi giấu đầu hở đuôi, giờ bị vả cho sáng mắt rồi chứ?

Nói chứ, ngươi học ta chút đi, biết buộc dây leo vào rễ, tỏ vẻ chút thành ý chớ!

Một chút lòng dạ cũng không có!

Phượng Khê nhìn Heo Vàng hồi lâu không nói.

Đến khi đầu heo của nó sắp bị vả bay luôn thì nàng mới lạnh nhạt lên tiếng:

“Xem ngươi cũng coi như thành tâm hối lỗi, ta cho thêm một cơ hội.

Nếu còn tái phạm, thì mạnh ai nấy đi, cầu ai nấy lạy.”

Heo Vàng lập tức gật đầu như giã tỏi, để chứng minh mình hối cải, bắt đầu… xới đất.

Không sai, chính là dùng miệng để xới đất!

Ý tứ đại khái: Ta sẽ khiến cái đám Liễu Diệp thảo đáng ch/ết này tuyệt chủng! Để khỏi phiền toái nữa!

Phượng Khê: “…”

Ngươi đúng là đầu óc heo thật mà!

Nếu đám Liễu Diệp thảo này mà dễ tuyệt chủng thế, thì đâu mọc đầy cả vùng thế kia.

Quả nhiên, chỗ Heo Vàng vừa ủi qua trong đất, chẳng mấy chốc lại mọc thêm một mảng Liễu Diệp thảo mới.

Dù sao thì, cũng không phải không có thu hoạch gì.

Phượng Khê cần dùng Liễu Diệp thảo để luyện Xá Miễn đan, vừa khéo sai Heo Vàng ủi xong thì gom đống thảo mộc ấy cho hết vào nhẫn trữ vật.

Lúc này, đám phạm nhân và bốn con Tri Chu Khư Thú cũng đến nơi.

Trước đó bọn họ làm theo kế hoạch, nấp phía sau đợi, nhưng trái chờ phải đợi mãi chẳng thấy Phượng Khê quay lại, bắt đầu lo ngay ngáy.

Không phải lão đại toi đời rồi chứ?!

Sau một hồi vật lộn tư tưởng dữ dội, cuối cùng cũng quyết định tới xem thế nào.

Phượng Khê ít nhiều có chút cảm động, không ngờ mối quan hệ bạn tù plastic (plastic là nhựa, ý là giả tạo đó =))) ) này lại bền đến vậy.

Còn về bốn con Tri Chu Khư Thú kia thì... chúng có muốn tới hay không cũng chẳng được, vì đã ký khế ước với Phượng Khê rồi, nàng mà ch/ết thì bọn chúng cũng không sống nổi.

Đám phạm nhân và bốn con Tri Chu Khư Thú vừa nhìn thấy đống xác cự trùng ngổn ngang trên đất thì đều bị doạ xanh mặt.

Đặc biệt là mấy con Tri Chu Khư Thú, ngay cả khi lũ cự trùng đã ch/ết rồi mà trên người vẫn còn áp lực uy nghi kinh người khiến bọn chúng run như cầy sấy.

Phượng Khê thưởng cho mỗi con một cái xác cự trùng, còn lại thì nàng cất hết vào nhẫn trữ vật.

Dù có hơi sợ sệt, nhưng mấy con Tri Chu Khư Khư vẫn lập tức ăn sạch đám xác đó.

Ăn xong, chúng bắt đầu... lột xác.

Điều đó có nghĩa là, bọn chúng thăng cấp!

Nửa canh giờ sau, quá trình thăng cấp hoàn tất.

Cơ thể chúng to hơn hẳn so với lúc trước, và trên mình còn xuất hiện thêm một vệt vân màu vàng kim óng ánh.

Bốn con Tri Chu Khư Thú mừng phát điên!

Thậm chí không phân biệt nổi chân nào bước trước chân nào sau, chắc vì chân quá nhiều, tự đạp chính mình ngã lăn ra!

Phượng Khê đứng một bên, im lặng nhìn, thôi đừng gọi là “tứ đại mỹ thú” nữa, gọi là “bốn con ngốc” cho rồi.

Đúng lúc này, Heo Vàng nấp trong tay áo nàng đột nhiên lấy móng heo huých huých, ra hiệu rất gấp.

Phượng Khê biết nó đang cảnh báo, lập tức bảo các phạm nhân trèo lên lưng Tri Chu Khư Thú, tức tốc phóng về hướng cũ.

Không thể không nói, sau khi thăng cấp xong, tốc độ mấy con này nhanh hơn hẳn.

Vừa mới chạy được một đoạn, đằng sau liền vang lên tiếng thú rống rung trời.

Bốn con Tri Chu Khư Thú thân thể bắt đầu run bần bật, nếu không phải các phạm nhân bị tơ nhện trói lại, chắc đã bị run bay cả người rồi!

Chúng mà run kiểu này nữa thì tốc độ giảm hẳn.

Phượng Khê quyết định trị cho chúng một bài thuốc tổ truyền.

Thế là, lặng lẽ rút Mộc Kiếm, nhắm ngay chỗ m.ô.n.g nhiều thịt của Đại Mỹ, phập cho một nhát!

Đại Mỹ rú lên một tiếng, lao vút ra ngoài!

Lần này không run nữa nhé!

Dứt khoát không run nổi nữa luôn!

Loading...