Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 631

Cập nhật lúc: 2025-06-16 02:32:02
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

631. Đây chẳng qua là lấy chúng nó làm gia súc để chơi thôi!

Phượng Khê lo rằng Mật Hoan Khư Thú giả vờ bất tỉnh, sợ mình quá liều, bèn để Heo Vàng tới dò xét một chút.

Heo Vàng: "..."

Mệnh của ta chắc không phải mệnh đúng rồi?!

Dù sao nó bây giờ cũng là thú nuôi rồi, dù không muốn cũng không dám chống đối, chỉ đành miễn cưỡng quan sát mà thôi.

Trước đó lúc Heo Vàng trổ thần uy, các phạm nhân đều không có mặt, nên khi nó xuất hiện đột ngột, mọi người đều trợn tròn mắt há hốc mồm.

Cái gì vậy?

Linh thú à?

Nhưng mà nó không có thân thể da thịt sao?

Lão đại nhà họ thật đúng là bí mật đồng loại đó!

Lúc này Heo Vàng đã đến gần bên Mật Hoan Khư Thú, dùng móng heo đụng nhẹ một cái, Mật Hoan Khư Thú vẫn không phản ứng gì.

Nó không yên tâm, lại đụng thêm lần nữa, vẫn không thấy động tĩnh, Heo Vàng bèn tung một cước đá thẳng vào nó:

"Đi chỗ khác đi!"

Mật Hoan Khư Thú bị đá bay ra ngoài, loạng choạng ngã xuống ngay trước mặt Phượng Khê.

Phượng Khê: "..."

Nàng ra hiệu cho Quân Văn tạm thời không cần tung phù vòi rồng nữa, để cho đám râu quai nón trông nom cái đám cỏ rơi đó.

Phòng ngừa Mật Hoan Khư Thú tỉnh lại chạy trốn, nàng dùng loại dây thừng đặc chế trói nó rất chặt, còn để Heo Vàng cùng bốn con Tri Chu Khư Thú đứng một bên chờ lệnh, chỉ cần có gió thổi là xử lý ngay.

Bốn con Tri Chu Khư Thú giờ lại đầy hứng thú, cùng nhau vung chân đá Mật Hoan Khư Thú:

"Tất cả là do ngươi, cái bao cỏ quái ác kia!

Nếu không phải vì ngươi, chúng ta đã không phải chịu một kiếm rồi!

Bây giờ còn đang chảy m/áu đây này!"

Mật Hoan Khư Thú đau đến tỉnh lại, ban đầu hơi mơ màng, rồi gầm gừ dữ tợn, giãy giụa hết sức.

Đáng tiếc tất cả đều vô ích, dây thừng Phượng Khê dùng là loại cao cấp Quân Văn mua, không phải dây bình thường đâu.

Phượng Khê thấy nó làm ầm ĩ, bèn liếc mắt ra hiệu cho Heo Vàng một cái.

Heo Vàng phấn khích nhảy lên, rồi liên tục đập vào người Mật Hoan Khư Thú, dùng móng heo gõ lên mặt nó:

"Ta mất mặt nhất định phải tìm lại ở trên người ngươi!"

Mật Hoan Khư Thú vừa đau vừa tức, suýt chút nữa lại ngất đi.

May mà Phượng Khê kịp ngăn Heo Vàng:

"Đừng quá ác liệt."

Heo Vàng mới dừng tay, rồi còn bực bội lấy móng heo cọ lên quần áo Quân Văn:

Quân Văn: "..."

Kẻ hiền lành trả thù chậm, ngươi đợi đó!

Phượng Khê cười với Mật Hoan Khư Thú:

"Cái kiểu phô trương thanh thế của ngươi cũng chẳng phải dạng vừa đâu!

Nếu không bị cuốn lên trời, người bình thường thật khó mà đ/âm thủng lớp da trâu của ngươi."

Mật Hoan Khư Thú khinh bỉ hừ một tiếng, rõ ràng không hài lòng với lời giải thích của Phượng Khê.

Phượng Khê ung dung nói:

"Lẽ ra cái thứ mồm hù dọa gan thỏ, kiểu bao cỏ như ngươi, chẳng có tác dụng gì đâu. Nhưng ta lại thích sự thông minh và sức mạnh của ngươi, nên quyết định cùng ngươi ký kết một cái khế ước.

Cũng chẳng vì lý do gì khác, chỉ muốn đổi chác chút ít.

Chờ ta ra khỏi địa quật, khế ước này tự nhiên không còn giá trị.

Tất nhiên, nếu ngươi định nghĩ quẩn mà không chịu hợp tác, ta cũng không ngăn cản, dù sao thần trí của ngươi cũng không thể ảnh hưởng gì đến ta."

Mật Hoan Khư Thú vừa định gầm lên phản đối, thì Phượng Khê đã tung thần thức đại gạch vào!

Nó chỉ cảm thấy đầu ong ong một cái, lập tức bị ký khế ước.

Rồi lại bị Tiểu Chim Béo và bọn linh sủng đánh một trận tơi bời hoa lá.

Lúc này nó hầu như không còn sức lực.

Mật Hoan Khư Thú thầm nghĩ hôm nay thật là đen đủi!

Định đánh một trận rồi thưởng thức chút mặn mà, ai ngờ gặp phải đồ biến thái!

Không đùa, thật sự là biến thái, lại còn chơi cả vòi rồng!

Thẳng tay đá bay nó lên trời!

Rồi bị đánh tơi tả bắt làm tù binh nữa chứ.

Nó nghiến răng nói với Phượng Khê: "Có năng lực thì trả lại cho ta giáp trụ, ta và ngươi đại chiến ba trăm hiệp!"

Phượng Khê mỉm cười: "Ta không có năng lực, nhưng ta có lửa. Tin hay không thì thử xem, ta đã cho đoàn cỏ kia chút lửa rồi đấy."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-631.html.]

Mật Hoan Khư Thú lạnh lùng hừ:

"Ngươi tưởng đó là cỏ thường à? Ta nói cho ngươi biết, chúng không những không sợ lửa, mà còn rất thích lửa!

Ngươi đích thị là vận chó ch/ết, nếu lúc nãy dùng hỏa công, ta đảm bảo không để lại một đứa sống sót!"

Phượng Khê thật ra đã sớm đoán trước được, bằng không thì cũng không tới mức bỏ qua chuyện dùng hỏa công mà lại dùng phù vòi rồng.

Cũng không có gì chắc chắn, chỉ là ra ngoài cẩn thận chút thôi.

editor: bemeobosua

Nếu cái đám cỏ kia mà chỉ là loại cỏ thường thôi thì đã chẳng sống nổi giữa cái đất hung hiểm này, lại càng không dám vênh váo như vậy.

Nàng nói vậy cũng chỉ là muốn khích tướng đối phương một chút mà thôi.

Tiếc là Mật Hoan Khư Thú không biết, lại còn tự đắc ra mặt.

Phượng Khê làm ra vẻ kinh ngạc hỏi:

“Gớm, lợi hại đến thế cơ à?”

“Chứ sao nữa!

Không lợi hại thì ta đã chẳng trốn trong đó, lấy nó làm áo giáp chứ còn gì!

Ta nói thật đấy, nếu không phải ta bị hất văng ra ngoài thì mấy cái đám sâu bọ kia tụ lại cũng chẳng phải đối thủ của ta!”

Phượng Khê bĩu môi:

“Ngươi nói thì hay lắm, nhưng ta nhìn đi nhìn lại vẫn chỉ thấy ngươi phô trương thôi, chứ có chút sức mạnh nào đâu!”

Mật Hoan Khư Thú nghe vậy liền nổi đóa:

“Ta mà không có thực lực á? Vậy ngươi nghĩ ta sống sót tới giờ là do ăn may chắc?!

Chỉ cần khoác đám cỏ kia lên người, lực chiến của ta tăng gấp trăm lần, trong vòng trăm dặm không ai dám động đến!”

Phượng Khê lại tiếp tục chọc tức:

“Nói khoác thì ai mà chẳng nói được? Nếu ngươi giỏi thật, quay lại đi, gi/ết cho ta vài con khư thú coi thử, dám không?”

Mật Hoan Khư Thú hừ lạnh một tiếng:

“Dĩ nhiên là dám! Đợi lát nữa ta tóm lấy cái cằm ngươi, lúc đó cho ngươi mở mang tầm mắt!”

Phượng Khê: “…”

Tóm được ta rồi hẵng nói nhé!

Lúc này Phượng Khê tiện tay ném cho nó một đám cỏ.

Mật Hoan Khư Thú chui tọt vào trong, khí thế lập tức bốc lên!

Nó bắt đầu nói năng loạn xạ, quay qua quay lại, gió nổi ào ào như thể mình là đại tướng ra trận!

Sau đó... chậm rãi lăn về một hướng.

Chậm tới mức nào?

Cũng chỉ nhỉnh hơn tốc độ của ốc sên một chút thôi.

Phượng Khê đứng bên cạnh giục:

“Ngươi còn chậm nữa là mặt trời lặn luôn bây giờ đấy!”

Mật Hoan Khư Thú bực bội quát lại:

“Mắt ngươi bị mù à? Gió đang thổi ngược đấy! Ta còn phải vác theo cả đám cỏ to tướng thế này mà còn lăn được thế này là giỏi lắm rồi!”

Phượng Khê hỏi:

“Thế ngươi đi săn xong thì tính về kiểu gì?”

Mật Hoan Khư Thú liếc nàng một cái:

“Về làm gì? Chỗ nào cỏ mọc được là nhà ta! Vừa đi vừa ăn, vừa ăn vừa đi, hiểu chưa?”

Phượng Khê ngẩn ra:

“Thế ngươi từ đâu tới đây?”

“Không nhớ nữa, từ lúc có ký ức thì ta cứ thế mà lăn thôi.”

Phượng Khê: “…”

Nàng âm thầm nghi ngờ, cái món đồ chơi này e là từng xuất hiện từ một vùng cao cấp nào đó rồi lăn về, chứ không đời nào cứ quanh quẩn ở cái chốn nhỏ này mãi.

Nói đi nói lại, chắc nó cũng có bản lĩnh thật đấy.

Có điều… cái tốc độ này thì đúng là khiến người ta muốn té xỉu.

Thế là Phượng Khê sai bốn con Tri Chu Khư Thú dùng tơ nhện kéo cả đám cỏ đi nhanh hơn chút.

Hiệu quả rõ rệt, lần này tốc độ tăng vọt.

Mật Hoan Khư Thú lần đầu tiên được “xe kéo” phục vụ, vô cùng hào hứng, liên tục giục bốn con kéo nhanh lên nữa!

Ngược lại, bốn con Tri Chu Khư Thú thì muốn tức đến phát điên!

Trước kia chúng là bá chủ một phương, giờ thì không những phải làm trâu làm ngựa, còn phải kéo… cỏ!?

Chuyện này rốt cuộc là cái thể thống gì vậy hả trời!?

Chẳng khác gì coi bọn nó như gia súc đâu!

Loading...