Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 632
Cập nhật lúc: 2025-06-16 02:32:04
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
632. Ngươi đổi luôn tên thành Lửng Tính Toán đi cho rồi!
Ngươi thôi đi, dứt khoát đổi tên thành “con lửng tính toán” luôn cho rồi!
Bốn con Tri Chu Khư Thú nghe vậy chỉ dám lầm bầm trong bụng, không đứa nào dám hé răng phản bác. Nói gì thì nói, con Heo Vàng bên cạnh Phượng Khê là đủ khiến tụi nó phải e dè rồi.
Lúc này, Phượng Khê quay sang hỏi con Mật Hoan Khư Thú:
“Quanh đây mọc toàn Liễu Diệp thảo, chỗ đó là địa bàn của khư thú nào vậy?”
Mật Hoan Khư Thú gãi đầu:
“Ta chỉ nhớ mình đang nằm ngủ trong bụi cỏ, chợp mắt một cái đã lăn đến đây, không biết chỗ này của ai cả. Nhưng không ai đuổi ta, chắc là không có chủ.”
Phượng Khê nghe vậy cũng không buồn hỏi thêm, lát nữa vào là biết ngay.
Vượt qua khu vực Liễu Diệp thảo, cây cối ngày càng rậm rạp, thành ra càng dễ cho khư thú núp lùm đánh úp.
Vì thế, cả nhóm càng phải cảnh giác hơn nữa.
Chỉ có Mật Hoan Khư Thú là chẳng mảy may để tâm, vừa đi vừa thao thao bất tuyệt kể công trạng bản thân, nào là oai phong, nào là lợi hại... mỗi tội chẳng ai buồn cổ vũ.
Đột nhiên, Phượng Khê thấy bụi cỏ phía trước động đậy. Nàng lập tức ra hiệu cho bốn con Tri Chu Khư Thú dừng lại.
Gần như cùng lúc, một con khư thú trông như rắn độc lao vút ra từ bụi rậm, lè lưỡi táp thẳng về phía nhóm người!
Không cần bàn, bốn con Tri Chu Khư Thú cực kỳ ăn ý, phóng tơ nhện quật ngay con Mật Hoan Khư Thú về phía con rắn độc kia!
Mật Hoan Khư Thú: “…”
Có ai chơi ác như các ngươi không!
Ít ra cũng phải cho ta chuẩn bị tinh thần chứ!
May thay, con Độc Xà Khư Thú kia lại vòng qua nó.
Vì trong mắt nó, Mật Hoan Khư Thú chỉ là một đống cỏ mà thôi. Còn Phượng Khê và đồng bọn mới là con mồi ngon!
Mật Hoan Khư Thú tức điên!
Ngươi khinh ai đó hả?!
Không rõ nó dùng cách gì, chỉ thấy trong nháy mắt đống cỏ ấy biến thành một khối gai nhọn tua tủa, lăn thẳng về phía con rắn độc!
Độc Xà Khư Thú giật mình, nhanh chóng né sang bên.
Nhưng nó không ngờ, khối gai ấy đột nhiên tách ra thành nhiều mảnh nhỏ, bay vèo vèo đập về phía nó!
Độc Xà Khư Thú vất vả né xong đám gai nhỏ, chưa kịp thở thì khối gai lại biến thành một con mãnh thú khổng lồ!
Tuy vẫn có chút bóng dáng Mật Hoan Khư Thú, nhưng trông hung dữ gấp chục lần!
Nó lao tới nhanh đến mức ai nấy chưa kịp chớp mắt đã áp sát Độc Xà Khư Thú.
Móng vuốt sắc như d.a.o c.h.é.m mạnh vào điểm yếu trên người rắn độc, móc ra túi nọc rắn rồi thảy ngay vào miệng.
Ngay sau đó, móng vuốt tiếp tục vung lên, vỗ bồm bộp lên đầu Độc Xà Khư Thú, một cú nối tiếp một cú, nhanh đến mức chỉ còn thấy tàn ảnh.
Tới khi dừng lại, đầu con rắn đã biến thành… bánh thịt.
Mật Hoan Khư Thú thò ra từ đống thịt nhão, moi lấy cặp răng độc của Độc Xà Khư Thú, ngắm nghía khoái trá rồi cất vào người.
Chiến tích của ta đó! Nhất định phải giữ làm kỷ niệm!
Nó còn chưa kịp đắc ý xong, con Heo Vàng đã điềm nhiên moi viên thú hạch đỏ tươi ra từ xác rắn, gắp lên bằng móng heo, đưa cho Phượng Khê như một lễ vật.
Mật Hoan Khư Thú trợn trắng mắt, suýt nữa thì nhào tới sống mái với Heo Vàng.
Phượng Khê âm thầm rút ra phù vòi rồng.
Mật Hoan Khư Thú cười gượng: “Ơ kìa… ta đâu có ý gì đâu, chỉ là… muốn tự tay dâng cho ngươi mà thôi!”
Phượng Khê cười cười: “Ai đưa cũng như nhau, ngươi có bản lĩnh thật, lúc trước ta xem nhẹ ngươi rồi.”
Mật Hoan Khư Thú hất cằm đầy kiêu ngạo: “Đương nhiên! Không phải ta khoác lác chứ ta mà nghiêm túc thì chẳng ai đánh lại! Con lươn nhỏ vừa rồi ấy hả, ta mà nổi hứng thì một hơi g/iết trăm tám mươi con cũng là chuyện nhỏ!”
Vừa dứt lời, từ bụi rậm phía xa truyền đến tiếng “tê tê” ghê rợn, kế đó là cả đám Độc Xà Khư Thú lao ra, sơ sơ cũng phải cả trăm cái đầu!
Mật Hoan Khư Thú: Lão thiên gia ơi, ta chỉ buột miệng c.h.é.m gió thôi mà, ai kêu ngài coi là thật làm gì?!
Phượng Khê cũng không ngờ lại đụng trúng ổ rắn thật. Nhiều đến thế này thì có hơi quá!
Nhưng giờ không phải lúc nghĩ nhiều, chạy mới là ưu tiên.
Nàng quay đầu thì thấy bốn con Tri Chu Khư Thú đã sợ tới mức đơ như tượng. Muốn cầm kiếm không nổi, dùng lửa đốt cũng không ăn thua!
Đúng là phế vật!
Còn Mật Hoan Khư Thú thì càng dở hơi hơn, chui tọt vào đoàn cỏ … rồi lăn!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-632.html.]
Đúng lúc gió thuận chiều, vừa trượt vừa lăn nhanh như xe trượt tuyết, chớp mắt đã biến thành một chấm đen nhỏ.
Phượng Khê: “…”
Ngươi thôi đi, chính thức đổi tên thành “con lửng” được rồi đó!
Đám phạm nhân mặt mày trắng bệch. Xong rồi, lần này đúng là xong thật rồi!
Lão đại lợi hại mấy cũng không gánh nổi trăm con rắn độc đâu!
editor: bemeobosua
Phượng Khê thì vẫn bình tĩnh. Dù gì Độc Xà Khư Thú mạnh nhất là nhờ nọc độc, mà độc thì nàng lại không sợ.
Chỉ có điều, vướng víu nhiều quá!
Vì vậy nàng thu hết bốn con Tri Chu Khư Thú vào túi linh thú, rồi gầm lên với đám người:
“Các ngươi mau chạy trước, ta sẽ cản tụi nó lại!”
Dứt lời, nàng vung tay ném ra một túi phù bạo liệt, ánh chớp lóe lên, chuẩn bị nghênh chiến!
Tuy rằng mấy con Độc Xà Khư Thú không bị thương tổn thực sự, nhưng ít ra cũng khiến tốc độ của chúng chậm lại đôi chút.
Quân Văn biết Phượng Khê cảm thấy bọn họ vướng víu, bèn lập tức thúc giục đám phạm nhân nhanh chân theo hắn rút lui.
Mấy phạm nhân kia thật chẳng ngờ Phượng Khê lại nghĩa khí đến thế, cảm động đến rơi nước mắt.
Tên râu quai nón càng là cảm động đến phát khóc nức nở như con nít.
Cuộc sống tù ngục lâu ngày đã bào mòn hết nhân tính trong họ, khiến cái ác lớn mạnh trong lòng. Giờ đây lòng thiện lần nữa nảy mầm, khiến họ lại lần nữa trở thành người sống có má/u có thịt.
Thành ra, chẳng ai chịu rời đi, quyết tâm ở lại cùng đại ca bọn họ, sống ch/ết có nhau!
Phượng Khê: “…”
Không sợ địch mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo!
Heo Vàng: “…”
Ai đang mắng ai đó hả?! Có ta làm đồng đội là phúc ba đời nhà ngươi đấy nhé!
Ngay lúc này, một con Độc Xà Khư Thú ở gần nhất liền lao tới. Nó táp trúng vị trí y hệt như con Mật Hoan Khư Thú lúc nãy, ngay đúng bảy tấc!
Dù nó có giãy giụa thế nào cũng không làm nó bị thương nổi.
Phượng Khê thấy thế liền quát đám phạm nhân: “Mười người một con! Đánh trúng bảy tấc của chúng nó, nhớ cẩn thận đấy!”
Dứt lời, nàng bắt đầu vung đại bản cục gạch thần thức điên cuồng!
Dù sao thì, cứ cho chúng nó nằm mộng trước đã, như thế cũng đủ giúp đám phạm nhân tranh thủ thời gian.
Lần này là lần đầu tiên Phượng Khê dùng cục gạch thần thức điêu luyện đến thế, thức hải giật lên từng hồi đau nhói.
Nhưng giờ chẳng thể quan tâm được nhiều như vậy.
Nói đi cũng phải nói lại, bình thường nàng cũng ăn khổ thần thức đủ kiểu, nên cũng đã chai lì rồi.
Trong lúc dùng thần thức đập búa, bàn tay nhỏ của nàng cũng không ngồi không!
Có cái thì nàng đập đúng bảy tấc, có cái thì nàng dứt khoát nhổ luôn răng nanh độc!
Lúc này, con Mật Hoan Khư Thú cũng cuống cuồng quay đầu trở lại.
Hiếm khi ngược gió mà nó còn quay đầu lẹ đến thế.
Không phải vì nó lương tâm trỗi dậy gì đâu, mà là nó chợt nhớ ra: nó đã ký khế ước với Phượng Khê, nếu Phượng Khê ch/ết, nó cũng không sống được.
Thế là chẳng quản gì nữa, cắm đầu quay về liều mạng!
editor: bemeobosua
Ngay cả bốn con Tri Chu Khư Thú trong túi linh thú của Phượng Khê cũng nhao nhao xin ra trận, bọn chúng dù phế cũng có thể bốn đánh một được mà!
Thực ra nếu là trước khi thăng cấp, đừng nói bốn con, có bốn mươi con cũng bó tay.
Nhưng bây giờ đã thăng cấp, chiến lực tăng mạnh không ít.
Thế là, cả đội toàn lực xông trận!
Dù ít dù nhiều, cũng coi như trên dưới một lòng, đồng tâm hợp lực.
Phượng Khê bỗng nghĩ tới Đa Tử Đa Phúc Đan, liền nắm một nắm lớn ném ra ngoài.
Tiếc là bầy rắn chẳng có chút phản ứng nào.
Phượng Khê vốn cũng chỉ thử xem sao, nên chẳng thất vọng gì nhiều.
Chỉ là sau đó phát hiện… bốn con Tri Chu Khư Thú kia… hình như có gì đó hơi… không bình thường…