Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 633
Cập nhật lúc: 2025-06-16 02:32:06
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
633. Ta vốn chỉ muốn dựng nên một nhóm điên rồ… ai dè lại thành ra đội cảm tử!
Bốn con Tri Chu Khư Thú nhìn nhau đầy lưu luyến, ánh mắt muốn dính vào nhau, tình ý như nước sắp nhỏ giọt tới nơi.
Mấu chốt là... cả bốn đều là... giống đực.
Phượng Khê vừa muốn mù mắt, vừa thấy tình hình không ổn, đây là chiến trường chứ đâu phải chỗ tỏ tình! Thế nên nàng vội vàng cho bốn con thú uống thuốc giải.
Bốn con Tri Chu Khư Thú vừa nuốt thuốc xong lập tức đỏ mặt, à không, đỏ cả người, kim tuyến trên da chuyển sang màu đỏ vì xấu hổ cực độ.
Ngay sau đó, chúng giận dữ gầm lên, lao thẳng vào bầy rắn!
Phượng Khê: “…”
Không ngờ mất mặt vậy mà lại thành tự kỷ rồi đi liều mạng thật sao?!
Nàng còn đang định lao vào cứu, ai ngờ nhìn kỹ mới phát hiện, sức chiến đấu của bốn con Tri Chu Khư Thú tăng vọt dữ dội!
Trước đây cả bốn đánh một con Độc Xà Khư Thú còn vất vả, giờ thì mỗi con một mình đấu một con, dư sức!
Chà chà chà!
Đây nào phải Đa Tử Đa Phúc Đan, đúng là Đại Lực Hoàn!
Bầy rắn tuy vẫn đông đảo, nhưng bị khí thế bên này dọa cho khiếp vía, quay đầu bỏ chạy!
Mọi người sống sót sau tai nạn, cảm động rưng rưng, râu quai nón thì khóc hu hu như trẻ con.
Mật Hoan Khư Thú khinh bỉ nói:
“Nhìn đám các ngươi chẳng có tí tiền đồ gì! Thật là mất mặt chế/t đi được!
Lũ lươn nhỏ đó ta không thèm để vào mắt, đến một con còn chưa đủ cho ta…"
Mồm nó bị một cái móng heo bịt chặt lại.
Heo Vàng thầm nghĩ: Ngươi im cái miệng quạ đen đó lại giùm ta với!
Trước đây cũng tại ngươi lắm mồm mới kéo theo bao nhiêu Độc Xà Khư Thú đến!
Mật Hoan Khư Thú lúc này mới nhớ ra sự kiện “mỏ quạ đen” vừa rồi, vội câm như hến.
Phía bên kia, Quân Văn đã nhanh chóng hành động, đào hết hạch thú từ mấy con Độc Xà Khư Thú đỏ lên, giao cho Phượng Khê.
Phượng Khê thì gom xác Độc Xà Khư Thú lại mang theo đoàn người quay về. Nàng chưa vội phân chia chiến lợi phẩm, dù sao nơi đây không tiện nấn ná lâu, đợi quay về địa bàn Tri Chu Khư Thú rồi chia sau cũng chưa muộn.
Mật Hoan Khư Thú vì chuyện bỏ chạy lúc trước nên thấy hơi chột dạ, bèn ân cần đề nghị:
“Ngài ngồi trên lưng nhện xóc nảy lắm, hay là cùng ta chui vào bụi cỏ trốn cho êm ái hơn!”
Phượng Khê: “Cút!”
“Dạ được!”
Mật Hoan Khư Thú lập tức lăn đi mất dạng.
Phượng Khê cũng chẳng tức giận, dù sao cũng chỉ là khế ước tạm thời, nói gì đến trung thành.
Còn bốn con Tri Chu Khư Thú thì ngược lại, càng thêm quý mến Phượng Khê, bởi vì… bọn chúng lại thăng cấp!
Mới mấy ngày thôi, mà đã bay vọt lên vượt hạng!
Nếu chúng muốn, thậm chí có thể chiếm luôn địa bàn của đám Độc Xà Khư Thú cấp đỏ rồi!
Nhưng cảm thấy mình vẫn chưa đủ mạnh, lại muốn đi theo Phượng Khê kiếm vận lớn, nên quyết định tạm thời ở lại địa bàn cũ.
Khi sắp tới lối ra, Phượng Khê hỏi Mật Hoan Khư Thú:
“Ta đi lên rồi, khế ước sẽ mất hiệu lực. Ngươi định đi đâu?”
Mật Hoan Khư Thú nháy mắt: “Đi đâu thì còn xem... hướng gió đã!”
Phượng Khê: “…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-633.html.]
Nàng lười nói nhảm thêm, bắt đầu lấy xác Độc Xà Khư Thú ra, chia đều cho bốn con Tri Chu Khư Thú và Mật Hoan Khư Thú.
Mật Hoan tuy không hài lòng nhưng vì là kẻ từng đào ngũ, đành ngậm bồ hòn.
Phượng Khê thấy mọi thứ ổn thỏa, chuẩn bị rời đi thì chợt dừng lại, nói với Mật Hoan Khư Thú:
“Ta biết ngươi mạnh hơn Đại Mỹ bọn họ, nhưng nếu sau khi ta đi mà ngươi dám làm hại bọn họ, dù có chui xuống hang chuột, ta cũng lôi ngươi lên lột da!”
Mật Hoan Khư Thú nghe xong, lòng chua như giấm.
Cảm thấy Phượng Khê bất công.
Nhưng thấy nàng nghiêm mặt, nó cũng chỉ đành lầu bầu:
“Ta tuy không kén ăn, nhưng cũng đâu có thèm ăn nhện. Nghe tên thôi đã thấy hôi rồi!”
Bốn con Tri Chu Khư Thú tức nổ phổi!
Ngươi rõ ràng là đang bôi nhọ!
Tụi ta đâu phải bọ hung, sao lại hôi cho được?!
Nếu không phải đánh không lại ngươi, tụi ta đã đập cho một trận nhừ tử rồi!
Ngoài ra, bọn chúng lại càng quý mến Phượng Khê hơn, thậm chí lần đầu cảm thấy thân phận khư thú của mình thật là đáng tiếc.
Giá mà tụi nó là linh thú thường thì đã có thể theo chủ nhân đến cùng, không bị chia cắt như thế này.
Phượng Khê không lập tức mở truyền tống trận mà yêu cầu mọi người phải tự làm cho mình trông thảm hại một chút.
Vì lần này đi lâu hơn bình thường, nên phải có chút “vết tích chiến đấu”.
Các phạm nhân nghe xong thì hết người này đến người kia tự hành hạ bản thân cho te tua.
Râu quai nón thậm chí còn cắn răng thiêu trụi luôn bộ râu của mình!
Phượng Khê: Các người cũng không cần phải… hết mình thế đâu.
Thấy mọi người “ngụy trang” tạm ổn, nàng mới lấy ra mười viên hạch thú trắng, đặt vào khe khảm truyền tống trận.
Đám người được đưa về mặt đất.
Hai tên ngục tốt thấy bọn họ trở về thì thở phào nhẹ nhõm. Nhìn thấy bộ dạng chật vật của cả đám, chắc chắn đoán là gặp rắc rối to, nhưng cũng không hỏi gì thêm.
Dù sao hoàn thành nhiệm vụ là được, quá trình thế nào chẳng quan trọng.
Thậm chí dù đám phạm nhân này có ch/ết sạch trong lòng đất thì cũng không ảnh hưởng gì lắm.
Bởi vì bọn họ vốn đã tổn hại thần thức nghiêm trọng, đổi một đợt mới cũng chẳng sao.
Phượng Khê sau khi trở lại ngục giam, đang tính suy nghĩ về chuyện viên Đa Tử Đa Phúc Đan, thì đột nhiên thất khiếu đồng loạt chảy m/áu, ngã xuống bất tỉnh.
Quân Văn hét một tiếng nhào tới: “Tiểu muội! Ngươi làm sao vậy? Đừng dọa huynh chứ!”
Các phạm nhân cũng hốt hoảng xúm lại, mang hết đan dược quý giá ra dâng, chẳng tiếc gì.
Đừng nói là đan dược, mạng bọn họ cũng có thể cho!
Lão đại thảm thành thế này, chẳng phải vì cứu bọn họ sao?!
Bọn họ có tài đức gì mà gặp được một lão đại như thế?!
Râu quai nón thậm chí định chạy đi xin ngục tốt đan dược, thì Phượng Khê tỉnh lại.
Nàng gượng cười trấn an:
“Làm mọi người lo rồi, ta không sao.”
Lúc này, trong mắt các phạm nhân, gương mặt bị tàn phá của nàng lại trở nên đẹp lạ kỳ, toát ra ánh sáng nhân tính.
Còn Phượng Khê trong lòng thì chỉ muốn khóc:
Ta dựng nên là tổ đội điên loạn cơ mà! Sao rốt cuộc lại biến thành Thánh Mẫu thế này?!