Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 634
Cập nhật lúc: 2025-06-16 02:32:09
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
634. Mộc Kiếm té sấp mặt liên tục hơn cả trăm lần
Phượng Khê cảm thấy về sau mình căn bản chẳng cần “Hào Quang Thánh Nhân” gì hết, bởi vì sức hút cá nhân của nàng đã đủ sáng rực cả thiên hạ rồi!
Vất vả lắm mới đuổi được đám phạm nhân tò mò tới hỏi han ân cần đi chỗ khác, nàng mới có thể tiếp tục suy nghĩ về chuyện viên Đa Tử Đa Phúc Đan.
Thuốc này vô dụng với Độc Xà Khư Thú, nhưng lại có hiệu quả với Tri Chu Khư Thú, vậy vấn đề nằm ở đâu?
Là do khác biệt tu vi, hay chỉ đơn giản là loại đan này chỉ có tác dụng với yêu trùng?
Xem ra chỉ có thể thí nghiệm thêm vài lần nữa mới biết được.
editor: bemeobosua
Lúc này, cảm giác rối bời lại kéo tới. Phượng Khê cứ cảm thấy như mình đang quên mất chuyện gì đó quan trọng, nhưng nghĩ mãi cũng chẳng ra.
Thôi kệ, chắc cũng chẳng phải chuyện sống còn. Nhớ ra thì tính tiếp.
Còn bên kia, Nguyên Trọng thì đã sốt ruột đến mức như có lửa bén vào chân.
Hắn tìm đủ mọi lý do để được vào tầng hai nhà giam tìm Phượng Khê, nhưng lần nào cũng bị từ chối.
Nếu không phải còn giữ lại một chút lý trí, có khi hắn đã liều mình xông vào rồi!
Nhiều nhất thì cũng chỉ bị phạt thôi chứ gì! Chứ nếu cứ để vậy, có khi người ta mất mạng thật thì hối cũng không kịp!
Phượng Khê lần này ngủ một giấc dài đến mức khi tỉnh dậy thì trời đã sang chiều ngày hôm sau.
Nàng đoán chắc do thần thức hao tổn quá nhiều, về sau phải tiết chế lại một chút.
Lúc này nàng mới sực nhớ tới Nguyên Trọng.
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng chưa nghĩ ra cách nào để hỏi thăm được tình hình của hắn từ đám ngục tốt, nên đành tạm gác lại.
Dù sao giải dược vẫn đủ để hắn dùng thêm vài ngày nữa, chưa gấp.
Cũng đúng lúc này, năm cây linh căn trong đan điền đã bắt đầu nổi đói, nhao nhao lăn xả làm nũng với Phượng Khê, rõ là muốn ăn thú hạch màu đỏ.
Phượng Khê cũng muốn nhanh chóng thăng cấp lên Kim Đan, bèn tiện tay lấy một viên thú hạch đỏ cho chúng ăn.
Chưa kịp chớp mắt thì năm cây linh căn đã xơi tái sạch trơn!
Nàng lại lấy thêm một viên… rồi lại một viên…
Cuối cùng mười viên thú hạch đỏ đều bị đám linh căn chia nhau chén sạch, vậy mà Kim Đan chỉ vừa nhỉnh được một chút màu, chưa đáng kể.
Phượng Khê bắt đầu nghi ngờ… bọn chúng có phải đang ăn chia “hoa hồng” không vậy?
Năm cây linh căn này đúng là ch/ết oan!
Cái phần bọn chúng ăn ấy, so với một con muỗi hút m/áu còn không bằng! Gọi là “hoa hồng” á? Cùng lắm là tiền phí dịch vụ!
Thế mà còn muốn nàng luyện công pháp đặc biệt, lên Kim Đan còn khó hơn người khác lên thẳng Nguyên Anh!
Bọn chúng thấy Phượng Khê không tin, bèn lôi nhau ra giả bộ “siết cổ tự vẫn” để chứng minh mình trong sạch!
Phượng Khê: “Có bản lĩnh thì ch/ết ngay tại chỗ đi cho ta xem!”
Năm cây linh căn: “…”
Ngươi thật sự không thèm quan tâm sống ch/ết của chúng ta sao?!
Bọn ta chẳng phải là linh căn trong tim ngươi nữa rồi à?!
Chiêu này không ăn thua, bọn chúng lại quỳ xuống ăn vạ.
Phượng Khê chẳng buồn quan tâm, thẳng tay nhắm mắt làm ngơ.
Kết quả làm cho thanh Mộc Kiếm của nàng sướng tới phát cuồng!
Không vì lý do gì cao siêu, chỉ vì người khác xui thì nó vui!
Niềm vui của nó được xây dựng trên sự đau khổ của người khác!
Nó không ngừng biểu đạt lòng trung thành với Phượng Khê, thề thốt rằng năm cây linh căn toàn là đồ xấu xa.
Nói gì thì nói, Phượng Khê thật sự cũng ném cho nó một viên thú hạch đỏ.
Mộc Kiếm mừng tới muốn bay lên trời!
Sau đó thì… nó lại lăn ra đất té hơn trăm cú!
Năm cây linh căn tức tới mức muốn tự quay như chong chóng!
“Cái đồ vô liêm sỉ nhất thiên hạ, ngươi cứ chờ đấy cho bọn ta!”
Chẳng mấy chốc đã đến giờ xuống địa quật.
Hai ngục tốt chả buồn căn dặn gì nhiều, chỉ qua loa bảo đám phạm nhân chú ý an toàn rồi mở cửa vào địa quật.
Phượng Khê dẫn đầu đoàn phạm nhân nối đuôi nhau tiến vào đường hầm.
Vừa đến nơi, nàng đã thấy bốn con Tri Chu Khư Thú đang ngẩng đầu chờ sẵn.
Vừa thấy Phượng Khê, cả bốn con lập tức chạy tới, nằng nặc đòi ký khế ước với nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-634.html.]
Sau khi ký khế ước xong xuôi, Phượng Khê mới hỏi: “Mật Hoan Khư Thú đâu?”
Đại Mỹ lập tức đáp: “Tối qua gió đổi hướng, nó chịu không nổi đã lăn đi mất rồi!”
“Bọn ta định giữ nó lại giúp ngài, ai ngờ nó không cảm kích còn chửi bọn ta là ‘cái đồ chó săn của ngài’!”
Nhị Mỹ, Tam Mỹ và Tứ Mỹ cũng phụ họa theo, nói đại khái là Mật Hoan Khư Thú thường xuyên nói xấu Phượng Khê, là thứ chẳng ra gì.
Phượng Khê bán tín bán nghi, dù sao mấy con này cũng không ưa gì Mật Hoan Khư Thú.
Nhưng chuyện nó lăn mất thì đúng là thật, mà tính tình nó thì vốn thích ăn đòn.
Có cũng được, không có cũng chẳng sao, gặp lại thì tính tiếp.
Lúc này, Phượng Khê dẫn theo đám phạm nhân cùng bốn con nhện tiến thẳng đến khu vực thú hạch đỏ.
Lúc đi ngang qua khu vực của Liễu Diệp thảo, Quân Văn nói:
"Tiểu muội, chúng ta phải tranh thủ thời gian quay về thôi, nếu không rất có thể sẽ gặp lúc cỏ ch/ết sống lại đấy."
Dù lần trước bọn họ đã tiêu diệt đám cự trùng xuất hiện sau khi cỏ chết, nhưng cũng đã tốn không ít sức lực, tốt nhất là nên phòng trước cho chắc.
Phượng Khê đang định lên tiếng thì trong thức hải chợt vang lên tiếng của Hoang Dã Mê Tung Thố:
"Thơm quá đi! Là mùi đồ ăn kìa!
Chủ nhân, mau thả ta ra! Ta đói muốn c/hết rồi!"
Phượng Khê ngẩn người một chút, nhưng vẫn quyết định thả con Mê Tung Thố không biết đã tỉnh từ lúc nào ra ngoài.
Vừa nhìn thấy bãi Liễu Diệp thảo trước mặt, mắt con thỏ đỏ càng thêm đỏ rực!
Bất ngờ thân hình nó phóng to, rồi hai cái răng cửa trông như hai cái xẻng lập tức cắm xuống đào cỏ!
Ngay cả những sợi cỏ mảnh như sợi tơ cũng bị nó móc hết lên.
Cái kiểu đào này còn triệt để hơn cả con Heo Vàng xới đất lần trước!
Đúng chuẩn “trảm thảo trừ căn” luôn!
Điểm mấu chốt là nó không chỉ đào lên mà còn… ăn sạch!
Vừa ăn vừa chép miệng:
"Ngon quá! Ngon ch/ết đi được! Còn ngon hơn mấy loại cỏ ta từng nếm nữa!"
Phượng Khê: ". . ."
Không phải có vị ngon à?! Bên trong có thêm hương vị thịt nữa đấy!
Mê Tung Thố ăn một lèo gần một phần mười bãi Liễu Diệp thảo, sau đó vừa ợ một cái rõ to vừa tiếp tục đào tiếp.
Đồ tốt như vậy đương nhiên phải tích trữ làm lương khô chứ còn gì!
Đâu phải lúc nào cũng có cơ hội trời cho thế này!
Phượng Khê cũng không ngăn cản. Nếu Mê Tung Thố thật sự có thể dọn sạch cả bãi Liễu Diệp thảo này, sau này bọn họ quay lại sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.
Hơn nữa nàng còn cần Liễu Diệp thảo để luyện Xá Miễn đan, bớt được công sức tự hái.
Nhưng đến lúc bãi Liễu Diệp thảo chỉ còn lại khoảng một phần năm, nàng đổi ý, quát bảo con thỏ dừng lại.
Vì nàng chợt nhớ ra một vấn đề:
Chính vì sự tồn tại của bãi Liễu Diệp thảo này mà đám khư thú có hạch thú màu đỏ mới không tràn qua khu vực của đám có hạch thú màu trắng.
Nếu dọn sạch cỏ, vậy thì đám khư thú hạch đỏ sẽ chiếm luôn địa bàn của đám hạch trắng.
Nàng không phải lo cho lũ hạch trắng kia, mà là... nếu thế thì cổng ra vào sẽ trở nên cực kỳ nguy hiểm!
Mê Tung Thố nhìn phần cỏ còn sót lại mà tiếc hùi hụi, nhưng cũng không dám trái lệnh Phượng Khê, đành phải ngừng lại.
Sau đó thì... lăn ra ngủ.
Phượng Khê: ". . ."
Ngươi mẹ nó ăn no rồi lăn ra ngủ luôn hả?!
Ta nuôi ngươi để làm gì thế?!
Dù sao thì Mê Tung Thố cũng coi như đã giúp dọn bớt chướng ngại từ Liễu Diệp thảo, phần còn lại cho dù có sinh ra côn trùng thì cũng không gây uy h.i.ế.p gì lớn cho bọn họ.
Cả nhóm tiếp tục tiến lên, vì lần trước từng gặp phải bầy rắn nên ai nấy đều cẩn trọng đề phòng.
Nhưng ngoài dự đoán, họ đi hơn mấy chục dặm mà không gặp lấy một con Độc Xà Khư Thú nào.
Sao kỳ vậy?
Theo lý mà nói, chỉ cần có người lạ xâm nhập vào lãnh địa thì khư thú phải xuất hiện mới đúng chứ?
Khi mọi người còn đang thắc mắc, thì phía trước chợt vọng đến tiếng hò hét giao chiến.
Cả nhóm: ". . ."
Gì đây? Trong này còn có nhóm người khác nữa à?!