Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 635

Cập nhật lúc: 2025-06-16 02:32:11
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

635. Lấp ló một luồng sáng nhẹ.

Tất cả phạm nhân đều quay sang nhìn Phượng Khê: Bước tiếp theo phải làm gì bây giờ?

Phượng Khê ngẫm nghĩ một chút, rồi nói:

"Các ngươi cứ ở đây đợi, ta đi xem thử tình hình."

Nếu dẫn theo cả một đám đông lỉnh kỉnh như vậy, chẳng may gặp nguy hiểm thì khó mà rút lui, một mình nàng hành động vẫn linh hoạt hơn nhiều.

Nhưng bọn phạm nhân lại hiểu nhầm ý nàng.

Lão đại lại một lần nữa thể hiện tinh thần xả thân vì nghĩa, dũng cảm đảm đương!

Gặp được một lão đại như vậy đúng là phúc ba đời!

Thế nên ai nấy đều cảm động nhìn Phượng Khê như nhìn ánh sáng hy vọng.

Phượng Khê: "..."

Không phải, các ngươi đang tự biên tự diễn cái gì vậy?

Nàng dặn dò Quân Văn vài câu rồi mới lặng lẽ rời đi, chạy về phía nơi phát sinh sự cố.

Đến gần nơi xảy ra chuyện, nàng nấp sau một bụi cây, len lén quan sát phía trước.

Vừa nhìn xong thì sững người.

Lại là một nhóm phạm nhân đang giao chiến với vài con Độc Xà Khư Thú.

Nàng nhận ra ngay bọn kia là phạm nhân, bởi vì toàn bộ đều mặc đồ tù nhân. Chỉ khác là màu sắc và râu ria không giống đám phạm nhân nàng đang dẫn dắt.

Chẳng lẽ là phạm nhân ở tầng khác?

Phượng Khê nghĩ ngợi, thấy chuyện này cũng hợp lý.

Tầng hai nhà giam chỉ được phép săn mấy con Khư Thú có thú hạch màu trắng. Vậy thì những con có thú hạch màu đỏ, màu tím, màu đen để dành cho ai?

Chẳng lẽ Ám Minh chi ngục lại nuôi phạm nhân ngồi chơi xơi nước sao?

Chắc chắn là để mấy tầng trên săn gi/ết mới đúng!

Nói cách khác, ở cái mỏ đá này, nàng có thể đụng phải cả phạm nhân tầng ba, tầng bốn, thậm chí tầng năm, đây chẳng phải cơ hội tốt đưa tới tận cửa sao?

Chỉ làm bá chủ tầng hai thôi, đúng là phí tài!

Vừa suy nghĩ, Phượng Khê vừa đánh giá cục diện chiến đấu.

Đám phạm nhân này tu vi rõ ràng cao hơn râu quai nón bọn nàng, nhưng vì số lượng Độc Xà Khư Thú quá đông, nên đã rơi vào thế hạ phong.

Nếu không có tiếp viện, nhiều nhất cầm cự được thêm nửa canh giờ là cùng.

Phượng Khê đã nắm chắc tình hình, liền quay về.

Sau khi kể lại hết sự việc vừa thấy, nàng nói:

"Chúng ta đi hỗ trợ bọn họ một tay!"

Nhưng đám phạm nhân lại không mấy vui vẻ.

Không phải không muốn cứu, mà là lo mấy tên phạm nhân tầng ba kia không kín miệng, chẳng may lỡ lời bán đứng bọn họ.

Nếu chuyện này truyền tới tai ngục tốt, rằng bọn họ đã dám mò tới lãnh địa của thú hạch màu đỏ, cho dù không truy cứu thì kiểu gì cũng bị tăng độ khó nhiệm vụ.

Huống hồ, bọn họ với phạm nhân tầng ba chẳng có giao tình gì, không đáng để mạo hiểm cứu người.

Phượng Khê đoán được tâm tư mọi người, bèn lên tiếng:

"Các ngươi đang lo bọn họ sau khi được cứu sẽ nói linh tinh chứ gì?

Yên tâm, chỉ cần chúng ta buộc lợi ích với nhau, thì từ người ngoài sẽ biến thành người nhà thôi."

Thấy đám phạm nhân vẫn còn ngờ vực, Phượng Khê mỉm cười:

"Chứ vì sao các ngươi nhận ta làm lão đại?"

Râu quai nón đáp ngay: "Vì lão đại có năng lực, quyết đoán, dám gánh vác, là người xứng đáng làm đầu tàu!"

Những người khác cũng nhao nhao phụ họa theo.

Phượng Khê: "..."

Trời đất chứng giám, ta chỉ nói vu vơ cho có lệ, các ngươi làm quá lên thành hội nghị tung hô lão đại thế này rồi?

Làm người, mị lực cá nhân quá mạnh… đúng là phiền thật.

Nếu không vì bên kia còn người chờ cứu, nàng thật muốn tranh thủ cơ hội truyền thụ đạo lý, giúp bọn họ cải tà quy chính, ngộ ra vài câu thấm đẫm nhân sinh.

Nàng giơ tay ra hiệu, cả bọn lập tức im lặng.

Phượng Khê mới tiếp lời: "Các ngươi chịu nhận ta làm lão đại, ngoài việc thích cá nhân ta thì chủ yếu là vì ta có thể giúp các ngươi dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ, đúng không?

Nếu vậy, tại sao phạm nhân tầng ba lại không thể làm giống các ngươi?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-635.html.]

Câu nói cũ thôi, thiên hạ ồn ào, đều vì lợi; thiên hạ hỗn loạn, cũng vì lợi. Chỉ cần lợi ích đủ lớn, đừng nói phạm nhân tầng ba, đến cả ngục tốt cũng có thể về phe chúng ta."

Dù râu quai nón và mọi người thấy Phượng Khê nói có phần khoa trương, nhưng cũng phải gật gù công nhận là có lý.

Chỉ cần đầu óc bên kia không ngốc, sẽ biết chọn đường nào có lợi hơn.

Phượng Khê nói thêm: "Lùi một bước, cho là bọn họ sau khi được cứu quay lại mật báo, các ngươi nghĩ ngục tốt sẽ tin sao?

Dù sao hiện tại chúng ta cũng chưa đủ sức đánh Khư Thú có thú hạch đỏ.

Lùi thêm một bước nữa, giả sử ngục phương tin thật, thì cùng lắm tăng độ khó nhiệm vụ, điều đó với chúng ta có là gì? Cùng lắm chỉ thêm chút rắc rối thôi.

Nhưng nếu chúng ta lôi kéo được bọn họ về phe mình, thì lợi nhiều vô kể!

Không chỉ có thể nắm được tình hình tầng ba, mà còn tăng sức chiến đấu cho chúng ta, gom nguyên liệu luyện Xá Miễn Đan cũng nhanh hơn..."

Cuối cùng, râu quai nón và những người còn lại bị Phượng Khê thuyết phục, cam tâm tình nguyện đi theo nàng đi cứu người.

Lúc này, đám phạm nhân đang chiến đấu cùng bầy rắn độc Khư Thú đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Trong hố đất này, có kêu trời trời chẳng biết, gọi đất đất chẳng hay, trừ phi kỳ tích xuất hiện, bằng không họ chỉ có đường ch/ết!

Đúng lúc ấy, họ chợt nghe thấy một giọng nói vang vọng như tiếng trời.

“Các bạn tù ơi, đừng sợ! Bọn ta tới tiếp sức đây!”

Đám phạm nhân ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một nhóm người đang đi tới, dẫn đầu là một nữ tử có khuôn mặt bị hủy gần hết.

Thế nhưng, trong mắt họ, nàng như đang tỏa hào quang rực rỡ!

Tựa như một vệt sáng rọi thẳng vào bóng tối tử vong, xua tan sợ hãi và tuyệt vọng.

Có điều… đến khi họ nhìn rõ tu vi của Phượng Khê, trong lòng lại lạnh ngắt.

Chẳng phải là tới tặng đầu hay sao?!

Ngay sau đó, bốn con Khư Thú Tri Chu to lớn xuất hiện.

Lúc này Đại Mỹ tụi nó chính là Khư Thú mang thú hạch đỏ thực thụ, lại thêm cái dáng dấp xấu xí không chịu nổi, trông rất dễ dọa người.

Phượng Khê quát một tiếng, Đại Mỹ tụi nó lập tức hùng hổ lao vào bầy rắn.

Chẳng vì lý do gì khác, chỉ là vừa thấy mấy con rắn đáng ch/ết kia là tụi nó lại nhớ về ký ức kinh hoàng trước đó.

Phải tiêu diệt tận gốc, miễn cho bọn nó đi loan tin bậy bạ!

Tù nhân tầng ba hoàn toàn hóa đá.

Nàng… nàng vậy mà thu phục được Khư Thú? Còn là Khư Thú mang thú hạch đỏ?!

Nàng làm cách nào vậy trời?!

Lúc này, Phượng Khê hét lớn: “Mọi người cùng nhau xông lên!”

Đám phạm nhân lúc này mới hoàn hồn, lại tiếp tục lao vào ch/ém giế/t cùng bầy rắn.

Cũng không rõ có phải bầy rắn bị ám ảnh tâm lý hay không, chỉ đánh thêm vài chiêu liền quay đầu bỏ chạy.

Đại Mỹ tụi nó rõ ràng không cam lòng, nhưng thấy Phượng Khê không có ý đuổi theo, chúng cũng không dám làm liều.

editor: bemeobosua

Phượng Khê đương nhiên sẽ không cho đuổi. Nếu mấy con chuột đều bị g/iết sạch, thì còn giữ con mèo lại làm gì?!

Giữ bầy rắn lại vừa vặn làm thẻ đánh bạc.

Lúc này, đám phạm nhân được cứu đã ngồi bệt dưới đất, thở hổn hển từng hơi.

Một lúc sau mới lục tục đứng dậy cảm ơn.

Sau khi nói lời cảm ơn Phượng Khê và mọi người, cuối cùng cũng lên tiếng nghi ngờ: “Các người chẳng phải là tù tầng hai à?”

Sở dĩ họ hỏi vậy là bởi vì tu vi của Phượng Khê rõ ràng thấp hơn bọn họ.

Phượng Khê khẽ gật đầu: “Các người là tù tầng ba sao?”

Khi nhận được câu trả lời khẳng định, nàng cười nói:

“Không ngờ trên mặt đất chúng ta chẳng có cơ hội gặp nhau, mà lại tái ngộ trong lòng đất thế này.

Xem như có duyên đi!

Chúng ta cũng chỉ tình cờ đi ngang, giờ các người đã ổn rồi thì bọn ta cũng xin phép đi trước, sau này gặp lại nhé!”

Nói xong, nàng ra hiệu cho nhóm Râu Quai Nón leo lên lưng Đại Mỹ, làm bộ muốn rời đi.

Đám Râu Quai Nón ngồi sau nàng thì thầm trong bụng: Ơ hay? Không phải định dụ đám này quy phục sao? Giờ lại muốn đi thật à?

Chẳng lẽ đổi ý rồi?

Chỉ có Quân Văn là hiểu rõ bụng dạ tiểu sư muội, nàng lại đang giở chiêu “muốn bắt thì phải thả”.

Hắn âm thầm đếm trong lòng: Một, hai, ba...

Loading...