Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 636

Cập nhật lúc: 2025-06-16 02:32:13
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

636. Quả nhiên, hạnh phúc luôn là chuyện tương đối cả thôi.

Quân Văn vừa đếm đến ba, liền có người kêu to:

“Khoan đã! Xin dừng bước!”

Trong bụng Quân Văn suýt bật cười: Mấy người này đúng là không chịu nổi một tí kích thích, ít ra cũng để ta đếm đến mười chứ!

Đám phạm nhân tầng ba liếc nhau một cái, rồi một người đại diện lên tiếng:

“Các huynh đệ, các ngươi đến khu vực này cũng vì săn Khư Thú chứ gì? Chi bằng đôi bên liên thủ, thế nào?

Con mồi chia đều, người đông thế mạnh, còn có thể hỗ trợ lẫn nhau nữa.”

Quân Văn lần này thì thật sự thấy buồn cười.

Đám người này đúng là chưa biết mình đang nói chuyện với ai rồi!

Liên thủ? Chia đều?

Nằm mơ giữa ban ngày đấy à!

Quả nhiên, Phượng Khê liền mở miệng:

“Tuy bọn ta có bốn con Tri Chu Khư Thú thật đấy, nhưng xét về tu vi thì vẫn thấp hơn các ngươi, lại chẳng rành địa hình ở đây. Nếu kết minh, chưa chắc đã không trở thành gánh nặng của các ngươi.

Hơn nữa, tù tầng hai bọn ta khác với các ngươi, mọi chuyện đều do ta quyết.

Nếu kết minh mà bắt các ngươi phải nghe theo lời ta, chẳng phải hơi quá đáng sao?

Vậy nên thôi đi, mỗi bên lo việc của mình là hơn.

Cáo từ!”

Nói rồi vỗ nhẹ lên lưng Đại Mỹ, Đại Mỹ ưu nhã bước tám cái chân, chậm rãi tiến lên phía trước.

Nó vừa đi vừa nghĩ thầm: Đám đầu đất này đúng là ngốc thật! Cơ hội tốt thế mà không biết nắm lấy, sớm muộn gì cũng có ngày hối không kịp!

Đám Râu Quai Nón cũng cùng một suy nghĩ, trong lòng hậm hực mắng đám tù tầng ba: Làm như mình ghê gớm lắm!

Vừa nãy nếu không có lão đại bọn ta ra tay, mấy người sớm đã thành phân rắn hết rồi, thế mà còn đòi ngang vai ngang vế, da mặt đúng là dày như thành Cổ Loa!

Đám phạm nhân tầng ba tuy không ngốc, nhưng nghe ý trong lời Phượng Khê thì hiểu ngay:

Kết minh là không có cửa, chỉ có đầu hàng.

Trong lòng họ bắt đầu do dự.

Dù Phượng Khê cứu bọn họ, nhưng vì tu vi thấp hơn nên họ vẫn thấy mình nhỉnh hơn một bậc, cảm giác ưu việt chưa tan.

Cái họ nhắm đến chỉ là bốn con Tri Chu Khư Thú có sức chiến đấu kia thôi.

Thật ra, nếu bầy rắn vừa rồi bị gi/ết sạch, bọn họ còn chẳng thèm ngó tới việc kết minh.

Nhưng rắn chưa ch/ết hẳn, lỡ đâu quay lại…

Mắt thấy Phượng Khê đi càng lúc càng xa, cuối cùng họ không ngồi yên nổi nữa:

“Các huynh đệ ơi, người tài thường bận rộn nhiều việc, sau này kết minh, chuyện lớn chuyện nhỏ đều phải phiền ngài quyết định rồi!”

Câu này rõ ràng là mặc nhiên chấp nhận để Phượng Khê làm chủ.

Phượng Khê giả vờ ngập ngừng một chút, rồi mới nói:

“Thôi được, thấy các ngươi đã kiên quyết như vậy, ta đành miễn cưỡng đồng ý vậy.”

Đám phạm nhân tầng ba: “…”

Kiên quyết?

Miễn cưỡng?

Mấy chữ này mà ngươi nói ra được không thấy thẹn với lòng hả?!

Nhưng giờ cũng không còn đường rút, đành im lặng chấp nhận.

Phượng Khê đứng trên lưng Tri Chu Khư Thú, khí thế như lãnh tụ nhân dân, lên giọng:

“Các ngươi đã đề cử ta làm người dẫn đầu, vậy ta nói trước, mọi chuyện lớn nhỏ đều phải nghe theo ta!

Ta bảo các ngươi tiến, dù trước mặt là núi đao biển lửa, cũng phải tiến!

Ta bảo các ngươi lui, dù sau lưng là vạc dầu sôi, cũng phải lui!

Rõ chưa?!”

Đám phạm nhân tầng ba: “…”

Không nói đến chuyện ngươi có bản lĩnh hay không, chứ diễn thì đúng là diễn tới nơi tới chốn rồi đấy!

Tay cầm cái gì? Lông gà cũng dám coi như lệnh bài!

Dù vậy, cuối cùng vẫn lác đác có người gật đầu, đáp ứng.

Phượng Khê liếc mắt quét một vòng, giọng càng to hơn:

“Rõ chưa?!”

Âm thanh đáp lại lần này vang dội hơn trước, nhưng vẫn chưa đủ.

Phượng Khê im lặng, lạnh lùng nhìn bọn họ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-636.html.]

Mấy phạm nhân tầng ba bị nàng nhìn mà run nhẹ, vô thức đứng thẳng lưng.

Phượng Khê nhìn chằm chằm một lúc lâu mới chậm rãi hỏi lại, từng chữ từng câu:

"Nghe rõ chưa?!"

Lần này, đáp lại là tiếng đồng thanh mạnh mẽ, chỉnh tề.

editor: bemeobosua

Phượng Khê khẽ nhếch môi cười:

"Giờ thì từng người giới thiệu ngắn gọn đi, nói tên và sở trường tấn công.

Nhắc trước cho các ngươi biết, chuyện này liên quan tới tính mạng đấy, nên hãy nghiêm túc vào cho ta!"

Nói rồi, tiện tay chỉ một người:

"Ngươi bắt đầu trước đi!"

Người kia hơi ngập ngừng rồi nói:

"Quý Nguyên Đồng, am hiểu pháp thuật hệ Hỏa, cũng biết một ít kiếm đạo."

Phượng Khê khẽ gật đầu: "Tiếp theo."

"Hình Chí, pháp thuật hệ Mộc."

Đợi mọi người giới thiệu xong, Phượng Khê chỉ vào mình:

"Cố Thanh Lan, toàn năng."

Phạm nhân tầng ba: "..."

Ngươi được làm lão đại tầng hai không phải nhờ khoác lác đấy chứ?!

Cái kiểu c.h.é.m gió bay đến nỗi ô bay nắp rớt như này, bên cạnh c/hết ngộp cũng không lạ!

Nhưng vì bốn con Tri Chu Khư Thú, tạm thời nhịn ngươi thêm lần nữa!

Lúc này Phượng Khê hỏi:

"Các ngươi còn thiếu bao nhiêu viên thú hạch đỏ nữa để hoàn thành nhiệm vụ?"

"Tám viên."

Phạm nhân tầng ba thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ cuối cùng cũng vào chủ đề chính!

Giờ chỉ cần nhanh chóng gom đủ thú hạch để mở truyền tống trận, lần sau xuống đây chưa chắc xui tới mức gặp đàn rắn nữa.

Phượng Khê thản nhiên nói:

"Có tám viên thôi à? Chút chuyện nhỏ! Nhiều nhất một canh giờ, ta giúp các ngươi gom đủ!"

Phạm nhân tầng ba lại lần nữa rơi vào im lặng.

Một canh giờ gom đủ tám viên thú hạch đỏ, vậy thì heo cũng biết bay lên trời rồi!

Phượng Khê vung tay:

"Xuất phát!"

Vừa dứt lời, đám Tri Chu Khư Thú liền tăng tốc, bỏ xa đám phạm nhân tầng ba ở phía sau.

Nhóm người tầng ba nhìn thấy nhóm râu quai nón ngồi trên lưng khư thú: "..."

Thật đúng là thân sơ có khác, đối xử cũng chẳng giống nhau!

Đám râu quai nón thì nhìn đám người còn đang phải chạy bộ phía sau, cảm giác ưu việt dâng trào:

Chúng ta mới là tiểu đệ chính hiệu của lão đại!

Còn mấy người kia? Cùng lắm là con thừa tự thôi!

Ngay lúc đó, Phượng Khê bất ngờ cho Đại Mỹ dừng lại, chỉ vào một người tầng ba nói:

"Hình Chí, ngươi lên đây!"

Hình Chí hơi ngơ ngác, do dự một lát rồi cũng leo lên lưng Đại Mỹ.

"Biết vì sao ta gọi ngươi lên không?

Vì ngươi chạy nhanh nhất. Ta là người thưởng phạt phân minh, làm tốt thì ta không bạc đãi."

Hình Chí vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, nhất là khi nhìn xuống đám người còn đang phải chạy phía dưới.

Quả nhiên, hạnh phúc là do so sánh mà ra.

Mấy người còn lại của tầng ba thì mặt mày không được vui cho lắm.

Ban đầu ai cũng chạy chân như nhau, nhưng giờ Hình Chí được lên khư thú, còn họ thì phải tiếp tục chạy, ai mà không buồn?

Vậy là có không ít người lén lút tăng tốc độ!

Chạy nhanh? Cứ như ai chậm lắm không bằng!

Chẳng qua là nãy giờ chưa muốn thể hiện thôi!

Chớ nói Hình Chí, đến tám chân nhện còn không đảm bảo an toàn được đâu!

Loading...