637. Hóa ra là chạy đến tầng ba làm ngục tốt.
Phượng Khê nhanh chóng chọn mấy người cho ngồi lên lưng Tri Chu Khư Thú, mấy người còn lại thì... cứ tiếp tục mà chạy!
Chân suýt nữa thì muốn rụng luôn rồi!
Quân Văn ở bên cạnh âm thầm phân tích dụng ý của Phượng Khê: Thứ nhất, có thể chia rẽ nội bộ phạm nhân tầng ba.
Thứ hai, khiến cho bọn họ cảm thấy được tiểu sư muội thừa nhận là một chuyện rất vinh dự, từ đó vô hình trung tạo nên uy tín.
Quả đúng là Phượng Khê nghĩ như vậy, nhưng Quân Văn vẫn chưa phân tích hết, làm thế còn giúp đám phạm nhân tầng ba biết nghe lời hơn.
Bằng không tại sao trong huấn luyện lại luôn có tiết chạy bộ chứ?
Không đơn giản chỉ để rèn luyện thể lực và sức chịu đựng đâu!
editor: bemeobosua
Đương nhiên, ngoài mấy lý do trên, còn vì làm đại ca cũng buồn chán lắm, tranh thủ giải trí một chút, điều chỉnh lại tâm trạng.
Một lúc sau, chỉ còn lác đác mấy người đang cố gắng bám trụ trên mặt đất.
Phượng Khê thở dài:
“Chạy chậm là tử huyệt đấy. Gặp tình huống nguy hiểm, chạy càng nhanh thì mới càng có cơ hội sống sót.
Về sau nhớ rèn luyện cho đàng hoàng vào!
Nhưng mà ta thấy các ngươi cũng cố hết sức rồi… Thôi thì… nghỉ một chút rồi chạy tiếp!”
Mấy người kia: “…”
Tưởng là mở lòng từ bi cho ngồi lên cơ đấy!
Nghỉ là không thể nghỉ! Vì một khi tụt lại phía sau, gặp phải khư thú là xong đời!
Thế nên ai nấy đều nghiến răng bám trụ.
Phượng Khê chỉ vào một người hỏi:
“Chạy cũng nhàm thật, nói ta nghe chút tình hình ở nhà giam tầng ba đi!
Nói hay thì cho ngươi đặc cách lên ngồi.”
Người kia nghe xong lập tức đem hết mọi thứ có thể nghĩ ra mà tuôn một tràng không ngừng nghỉ.
Phượng Khê nói được làm được, để hắn lên lưng Tri Chu Khư Thú ngồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-637.html.]
Đám còn lại đỏ mắt cả lên!
Cái hắn nói thì tụi ta cũng biết mà!
Sao không hỏi bọn ta?!
Cũng may Phượng Khê lại chỉ vào một người khác:
“Ngươi nói tiếp đi! Nhưng nhớ là không được trùng với người trước!”
Người nọ tuôn ra một tràng khác, cũng được “ban thưởng” một chỗ ngồi…
Tới người cuối cùng, mặt hắn đã tái mét.
Vì những gì có thể nói đều bị mấy người trước nói sạch rồi, hắn còn biết nói gì nữa?!
Hắn vắt hết óc, cuối cùng cũng lôi ra được một chuyện, nói:
“Ta là Luyện Đan Sư, mấy ngày trước cái tên Nguyên Trọng, ngục tốt mới đến tầng ba bảo ta mô phỏng chế ra một loại đan dược… Nhưng mà ta học hành nông cạn, chế không ra…”
Phượng Khê: “…”
Bảo sao tầng hai không thấy tên này, thì ra chạy sang tầng ba làm ngục tốt rồi!
Mà còn biết nhảy lớp nữa cơ chứ!
Biết sớm thì đã không cho hắn hai khối Thời Toa thạch ngon thế!
Tuy trong lòng ngạc nhiên, nhưng ngoài mặt nàng không biểu lộ gì. Cuối cùng vẫn để gã tên Ngưu Thụy - Luyện Đan Sư, ngồi lên lưng Tri Chu Khư Thú.
Đến đây, toàn bộ đều đã yên vị trên bốn đầu Tri Chu Khư Thú.
Sau một phen giày vò thế này, phạm nhân tầng ba có vẻ biết điều hơn hẳn.
Thậm chí còn bắt đầu chủ động nói chuyện.
“Mọi người chú ý, khu vực này là lãnh địa của khư thú thằn lằn độc. Trước đây chưa từng thấy cái đám Độc Xà Khư Thú to tổ bố như vậy đâu.
Ngươi nói xem, liệu có gì kỳ lạ trong đây không?”
Thật ra lần trước Phượng Khê cũng thấy có gì đó không đúng. Rắn tuy có tập tính sống bầy, nhưng rất hiếm khi tụ lại thành bầy đàn to đến vậy.
Hơn nữa, lúc đánh nhau nàng phát hiện, đám rắn này có vẻ là “hàng chắp vá”, bởi vì cứ đánh đến hồi gay cấn, lại có một nhóm rắn lặng lẽ bỏ chạy.
Có lẽ là vài ổ rắn lẻ bị gom lại tạm thời.
Vậy thì vấn đề là: bọn chúng tụ lại làm gì?
Không lẽ là để… thông hôn à?!!