Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 638
Cập nhật lúc: 2025-06-16 02:32:18
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
638. May áo vest nhỏ cho ngươi mặc ấy mà.
Phượng Khê càng nghĩ càng cảm thấy mình thật đúng là không thể dùng lối suy đoán thông thường để mà lý giải được... nghe còn hợp lý lắm chứ!
Chứ bằng không thì, một đám rắn tụ tập lại một chỗ là muốn làm gì kia chứ? Họp lớp chắc?!
Có điều, đám rắn đực rắn cái kia toàn loại tệ hại, gặp nguy hiểm là mỗi con lo thân nó trước.
Phượng Khê cảm thấy mấy con rắn này chắc có vấn đề trong đầu: yêu đương thì cứ yêu đương, không có việc gì sao lại đi tấn công Nhân tộc? Làm thế có vui không?
Không phải tự rước lấy phiền phức à?!
Nhưng nàng cũng rất nhanh phủ nhận luôn giả thiết đó.
Vì nơi đây vốn là địa bàn của lũ thằn lằn độc, bầy rắn đang yêu đương lẽ nào lại lặn lội tới địa bàn khư thú nhà người khác để mà... tâm sự?!
Chẳng lẽ bọn chúng tới vì mục đích khác?
Hay là... ở đây có thứ gì tốt?
Vừa nhắc đến đồ tốt, mắt Phượng Khê lập tức sáng lên như đèn pha!
Nàng nhanh chóng lấy từ nhẫn trữ vật ra con Hoang Dã Mê Tung Thố, rồi rút thêm một cây tú hoa châm dài hơn ba tấc, bắt đầu lựa huyệt đạo để hạ châm.
Nàng cũng chẳng muốn làm thế đâu!
Nhưng chỉ có Độc Tâm Thuật của con thỏ này mới có thể giúp nàng nhanh chóng moi được tin tức chính xác từ bầy rắn.
Thời cơ có một, bỏ lỡ là mất tiêu đấy!
Ngay lúc nàng vừa chọn xong huyệt đạo, chuẩn bị đ.â.m châm thì con Mê Tung Thố mở trừng mắt đỏ hoe ra:
“Chủ nhân, ngươi cầm cây kim kia làm gì vậy?”
Phượng Khê cười hiền như Bồ Tát sống:
“Ta sợ ngươi ngủ bị lạnh, nên… định may cho ngươi cái áo vest nhỏ đó mà.”
Mê Tung Thố lập tức cảm động rơi nước mắt:
“Chủ nhân, người đối xử với ta thật là quá tốt!”
Trong khoảnh khắc, tình cảm chủ – sủng sâu nặng, cảm thiên động địa.
Thật ra thì, một bên rõ ràng giả ngốc, một bên thì giả vờ không biết.
Phượng Khê từ sớm đã nhìn ra con thỏ này giả vờ ngủ, chỉ là nàng lười vạch trần nó thôi.
Ai đời con thỏ đang ngủ mà lại len lén chảy nước dãi với Liễu Diệp Thảo trong nhẫn trữ vật cơ chứ?!
Hiện giờ công cụ thỏ đã sẵn sàng, chỉ thiếu mỗi bầy rắn thôi!
Phượng Khê cảm thấy mò mẫm thì tốn thời gian quá, nên quay sang nói với đám tù nhân tầng ba:
“Vì để giúp các ngươi nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, các ngươi đi làm mồi nhử đi, dụ bầy rắn ra đây cho ta!”
Tù nhân tầng ba: “…”
Ngươi bảo bọn ta đi làm mồi nhử hay là đi ch/ết thế?
Cũng quá bắt nạt người rồi đấy!
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, thứ bọn họ e ngại nhất bây giờ chính là bầy rắn. Nếu thật sự có thể dụ được chúng ra rồi tiêu diệt luôn thì cũng là chuyện tốt.
Thế nên… đồng ý!
Đúng lúc này, đám tù nhân tầng hai vô cùng “hữu nghị”, tặng hẳn một bài diễn thuyết chia sẻ kinh nghiệm quý báu, bao gồm (nhưng không giới hạn ở): lợi ích khi làm mồi nhử, kỹ năng làm mồi nhử, cách phối hợp khi làm mồi nhử...
Tù nhân tầng ba: “…”
Các người đã trải qua cái qu/ỷ gì vậy?
Sao ai trông cũng giống như có bệnh thế hả?!
Có điều... nghe nhiều cũng rút ra được vài điều hay ho, rồi sau đó xuất phát làm mồi.
Chừng một khắc sau khi rời đi, bọn họ quả nhiên chạm mặt bầy rắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-638.html.]
Lũ rắn bắt đầu nổi điên trả thù!
Đám tù nhân tầng ba trong lòng lo lắng: nhỡ đâu cái kẻ điên kia nuốt lời, chẳng phải bọn ta ch/ết chắc?!
Ngay lúc họ sắp chống đỡ hết nổi, Phượng Khê cuối cùng cũng tới.
Nàng tranh thủ thời gian, thúc giục Mê Tung Thố thuật lại tiếng lòng của bầy rắn.
“Chủ nhân, chủ nhân! Bọn nó đang mắng ngươi đó!”
“Mắng ngươi thất đức tám đời, mắng ngươi bị hủy dung là đáng đời, còn mắng ngươi là cái đồ kỳ dị!”
“Bọn chúng còn mắng ngươi là biến thái, ai đời người tử tế lại cưỡi nhện cơ chứ?!”
“Bọn chúng còn…”
Phượng Khê thần thức vừa động, Mê Tung Thố lập tức đau quá mà há mồm ra ba hướng, hấp tấp vào chính đề:
“Bọn chúng nói ở đây có một món đồ tốt, có thể giúp chúng từ rắn tiến hóa thành giao. Có điều vẫn chưa xác định được nó ở đâu.”
“Chúng tưởng chúng ta cũng đang đi tìm bảo vật, nên mới tấn công liên tục để tranh giành.”
Phượng Khê ánh mắt lóe sáng, sau đó hô lớn:
“Dừng tay! Dừng hết lại cho ta! Ta có chuyện muốn nói!
Ta biết các ngươi đang tìm thứ có thể giúp tiến hóa thành Giao, bọn ta cũng vì mục đích đó mà đến, hay là chúng ta hợp tác đi!
Tìm được bảo vật rồi thì chia đôi, sau đó ai về đường nấy, nước sông không phạm nước giếng!
Các ngươi thấy thế nào?”
Đám rắn nghe vậy thì đồng loạt lè lưỡi, trao đổi với nhau bằng tiếng “xì xì” cổ quái.
Cuối cùng… cũng gật đầu đồng ý.
editor: bemeobosua
Thật ra thực lực hai bên cũng không chênh lệch bao nhiêu, nếu cứ đánh tiếp thì cả hai đều thiệt. Huống hồ, chúng đã tìm quanh đây nhiều ngày mà vẫn chẳng thu hoạch được gì. Biết đâu đám nhân loại kia thực sự tìm được thì sao?
Phượng Khê thấy bầy rắn chịu hợp tác, liền cười như hoa nở:
“Đã hợp tác thì phải có thành ý chứ! Thành ý của bọn ta lúc trước các ngươi cũng thấy rồi đấy, bọn ta đã giúp các ngươi gi/ết bớt mấy đối thủ cạnh tranh muốn hóa Giao.
Cho nên bây giờ đến lượt các ngươi rồi, mau đi lấy cho bọn ta tám viên thú hạch màu đỏ, nhớ rõ địa điểm hẹn, gặp ở đây không gặp không về nhé!”
Đám rắn: “…”
Ngươi nói vậy mà cũng mở miệng ra được hả?
Ngươi gi/ết c/hết đồng bọn bọn ta, giờ lại bắt bọn ta cảm ơn ngươi?
Ngươi thật biết xóa mặt đấy nhỉ!
Trong lòng khó chịu muốn chế/t, nhưng lại không cưỡng nổi sức hấp dẫn của việc hóa Giao, cuối cùng vẫn phải gật đầu.
Bốn con Độc Xà Khư Thú uốn éo thân mình, từ miệng “ói” ra tám viên thú hạch màu đỏ tươi, rồi dùng đuôi quét mạnh, hất cả đống đến trước mặt Phượng Khê.
Phượng Khê suýt nữa tưởng tụi nó đang ói chính thú hạch của mình ra, nghĩ đến đó mà nổi da gà.
Nhưng nghĩ lại thì thấy mình buồn cười, bọn rắn này đến đồng bọn còn dám trở mặt, làm sao có đức hy sinh đến mức m.ó.c t.i.m móc phổi vì người khác?
Chắc chắn là bọn chúng giấu chiến lợi phẩm trong không gian trữ vật riêng thôi.
Phượng Khê quay sang tù nhân tầng ba, chẹp miệng nói: “Ầy, cầm đi đi!”
Cả đám tù nhân trợn mắt há mồm!
Nói một canh giờ thì đúng một canh giờ thật!
Nàng vậy mà thực sự làm được rồi!
Điều khiến người ta khó tin nhất là, nàng làm sao biết được đám Độc Xà Khư Thú này đang tìm thứ giúp tiến hóa thành Giao?
Chẳng lẽ nàng có thể đoán trước thiên cơ?!
Mà lại nói, bầy rắn thật sự đồng ý hợp tác với nàng luôn, chẳng lẽ không sợ bị nàng lừa sao?
Hay là do mặt nàng bị hủy rồi nên trông… đáng tin hơn?