Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 639

Cập nhật lúc: 2025-06-16 02:32:20
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

639. Các ngươi vốn dĩ chỉ là một đám sâu bọ thôi!

Tù nhân tầng ba nhìn Phượng Khê mà ánh mắt đã khác trước rõ rệt!

Tuy chưa tới mức sùng bái, nhưng chí ít cũng lộ ra vài phần… ngưỡng mộ.

Lúc này, bầy rắn không ngừng lè lưỡi thúc giục Phượng Khê mau chóng bắt tay vào tìm bảo vật giúp chúng tiến hóa thành Giao.

Phượng Khê nhăn mặt khó xử:

“Các ngươi sốt ruột à? Ta còn gấp hơn các ngươi kìa!

Có điều ta biết được thông tin quá ít, các ngươi lại không cách nào nói chuyện với ta, vậy tìm kiểu gì?

Chẳng lẽ nhắm mắt lần mò à?! Nhỡ đâu mò trúng ổ kiến thì sao?

Hay thế này đi, các ngươi cử ra một đại diện ký khế ước với ta. Không có ý đồ gì đâu, chỉ để tiện giao tiếp thôi.”

Bầy rắn rõ ràng không vui, đồng loạt lè lưỡi phản đối.

Phượng Khê bĩu môi:

“Các ngươi đến gan đó cũng không có thì tiến hóa cái rắm! Thôi dứt khoát khỏi làm Giao gì nữa, hóa thành sâu cho rồi!

Không đúng, các ngươi vốn là sâu rồi còn gì, rắn mà!”

Bầy rắn như bị vả thẳng vào mặt, cảm giác chịu nhục chưa từng có!

Chúng ghét nhất là bị gọi là “rắn”! Chúng là yêu thú! Chứ không phải đám côn trùng ghê tởm kia!

Có lẽ bị Phượng Khê chọc điên, cuối cùng một con Độc Xà Khư Thú cũng đồng ý ký khế ước với nàng.

Dù sao đợi lát nữa nàng mà dám lên mặt, nó giải khế ước ngay, chẳng có gì phải sợ.

Phượng Khê ký kết xong xuôi liền hỏi:

“Sao các ngươi chắc chắn bảo vật nằm ở khu vực này?”

Độc Xà Khư Thú “xì xì” một tràng dài. Tóm lại, Phượng Khê chỉ chắt lọc được hai chữ: Trực giác.

Phượng Khê lặng thinh.

Trực giác? Thật sự? Cái thứ mơ hồ hư ảo vậy cũng đáng để tin hả?

Nếu đúng là cảm giác linh tinh, thì đám thằn lằn ch/ết sạch ở đây thật là quá oan uổng rồi!

“Thế còn manh mối nào khác không?”

Độc Xà Khư Thú lại tuôn một tràng, nghe xong… chẳng có cái nào hữu dụng.

Phượng Khê nghĩ thầm: nếu nàng không nhúng tay vào, chắc bầy rắn này ngồi già ở đây cũng chẳng tìm được gì!

Thấy nàng nửa ngày không lên tiếng, đám rắn lại mất kiên nhẫn, bắt đầu lè lưỡi thúc giục lần nữa.

Phượng Khê lập tức tung một cước đá văng con rắn đang ký khế ước:

“Xì xì cái gì mà xì xì?! Không thấy ta đang vắt óc suy nghĩ à?

Phải có kế hoạch chứ, hiểu không?!

Tưởng ai cũng giống các ngươi, hở ra là đập đông c.h.é.m tây à?!

Muốn hợp tác thì phải nghe lời, không thì biến ngay cho khuất mắt!

Còn dám làm phiền ta suy nghĩ nữa là ta moi hết mật rắn các ngươi ra ngâm rượu uống đó!”

Bầy rắn: “…”

Ngươi nghĩ ngươi là ai vậy?

Còn đòi ngâm rượu mật rắn tụi ta uống?! Không sợ đau bụng ch/ết ngắc à?!

Không cam lòng thì cũng đành chịu, cuối cùng vẫn phải im re.

Vì nói đi cũng phải nói lại, tụi nó lăn lê bò toài ở đây cả nửa tháng, mà vẫn chẳng moi ra được thứ gì thật.

Tù nhân tầng ba thấy Phượng Khê dám hùng hổ dạy dỗ cả bầy rắn, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác… được che chở mà ngỡ ngàng.

Vì ít nhất nàng ta đối xử với họ cũng không tệ.

Chỉ có điều, tụi rắn tìm mãi không ra bảo vật, thì cái nha đầu điên này có cách gì sao?

Thành thật mà nói, “nha đầu điên Phượng Khê” vẫn chưa nghĩ ra cách nào cả vì đầu mối quá ít.

Nhưng nàng đoán, nếu bảo vật thực sự tồn tại, có lẽ nó được giấu dưới lòng đất. Chứ không thì bầy rắn không thể mất công ở đây lâu đến vậy mà trắng tay.

Chẳng qua, không thể đào sạch cả khu vực này lên được chứ?

Phượng Khê chớp mắt, trong lòng lóe lên một ý tưởng. Nàng dùng thần thức gọi Heo Vàng và năm cây linh căn:

“Mũi các ngươi không phải rất thính sao?

Giờ cho các ngươi một cơ hội: ai tìm được tung tích của món bảo vật kia trước, ta thưởng cho mười viên thú hạch đỏ và ba mươi viên trắng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-639.html.]

Heo Vàng: “…”

Năm cây linh căn: “…”

Bắt bọn này làm chó nghiệp vụ hả trời?!

Tuy trong lòng vẫn hơi lăn tăn, nhưng nghĩ đến điều kiện mà Phượng Khê đưa ra, Heo Vàng liền động tâm.

Nó lập tức lủi ra khỏi tay áo của Phượng Khê, nằm bẹp xuống đất bắt đầu đánh hơi. Dù gì cũng chẳng quan tâm mình có phải chó hay không, chỉ cần có lợi là được!

Còn năm cây linh căn thì không thể chạy ra ngoài, nên bắt đầu điên cuồng xoay vòng trong đan điền của Phượng Khê, đồng thời giục nàng đi quanh quất khắp nơi để tiện cho bọn chúng tìm manh mối.

Đám rắn rõ ràng hơi thất vọng. Tưởng tên điên này có thể nghĩ ra chiêu gì thần kỳ, ai ngờ lại gửi gắm hy vọng lên… một con heo.

Nếu chỉ cần ngửi thôi mà tìm được, thì bọn ta cần gì đến ngươi?!

Nhưng mà giờ cũng chẳng còn cách nào khác, đành phải ngoan ngoãn đi theo Heo Vàng và Phượng Khê dạo một vòng.

Dạo hơn nửa ngày trời, kết quả vẫn tay trắng.

Phượng Khê nhìn qua đồng hồ đo thời gian một chút rồi nói:

"Hôm nay cũng trễ rồi, ta phải đi lên thôi.

Mai mốt các ngươi cứ chờ ta ở đây, không gặp không về nhé!"

Bầy rắn: "..."

Sao nghe cứ như ngươi đang đùa bọn ta vậy?

Còn chưa kịp bùng nổ, Phượng Khê đã trừng mắt:

"Sao? Cảm thấy ta đang đùa các ngươi?

Các ngươi cũng không nghĩ xem, chính các ngươi đi lòng vòng bao lâu còn không tìm ra, ta giờ phải bỏ thêm mấy ngày mò mẫm, không phải quá đáng à?

Nếu đã mang cái thái độ này, thì khỏi hợp tác nữa!

Đi đi, từ nay nước giếng không phạm nước sông, ai đi đường nấy!"

Bầy rắn lập tức hoảng hốt, vội vàng để "rắn đại ngôn", kẻ đại diện biết nói, ra mặt xin lỗi lia lịa.

Phượng Khê hừ lạnh:

"Xin lỗi mà có tác dụng, thì hồi nãy các ngươi ch/ết cả đống làm gì?!

Muốn ta tha thứ thì phải có thành ý thật sự!

Nộp mười viên thú hạch màu đỏ ra đây!"

Bầy rắn: "..."

Sau một hồi cò kè mặc cả, cuối cùng Phượng Khê cũng ép được bốn viên thú hạch đỏ xem như thành ý.

Sau đó, nàng ngân nga hát, dẫn theo đám phạm nhân ung dung rời đi.

Bầy rắn trơ mắt nhìn bóng lưng bọn họ khuất dần, rơi vào trầm tư.

Chúng mất mấy đồng bọn, tổn thất mười hai viên thú hạch đỏ, còn bị mắng sấp mặt, kết quả chẳng thu hoạch được gì.

Chúng nó rốt cuộc theo người ta làm gì?

Đám phạm nhân tầng ba cũng đang nghĩ y chang.

Mấy con Độc Xà Khư Thú này vì sao cứ bị nha đầu điên đó dắt mũi xoay vòng?

Rất nhanh, họ cũng ngộ ra, bởi vì Phượng Khê nắm được nhược điểm của bầy rắn, mà bầy rắn thì lại quá khao khát tìm ra thứ giúp chúng hóa giao.

Chợt một ý nghĩ lóe lên trong đầu họ.

Bọn họ… cũng đâu khác gì!

editor: bemeobosua

Trong lòng ai nấy lập tức dậy sóng ngũ vị – chua, cay, mặn, đắng, ngọt lẫn lộn.

Lúc này, Phượng Khê gọi Ngưu Thụy, Luyện đan sư kia, lại một bên, đưa cho hắn một bình sứ nhỏ:

"Đưa cái này cho Nguyên Trọng. Nếu hắn hỏi thì cứ nói thật, nhưng nhớ tránh xa tai mắt người ngoài."

Ngưu Thụy dù không hiểu trong bình là gì, nhưng vẫn gật đầu chắc nịch:

"Ngài yên tâm. Lần trước hắn tìm ta luyện đan cũng bảo tránh người. Tới lúc đó ta sẽ ngầm ám chỉ, chắc chắn hắn sẽ đưa ta đến chỗ kín đáo."

Phượng Khê hài lòng gật đầu:

"Trong đám phạm nhân tầng ba, ta đánh giá cao ngươi nhất. Làm tốt lắm, sau này ta sẽ không bạc đãi ngươi."

Ngưu Thụy nghe xong cảm động suýt rơi nước mắt, lập tức thề thốt trung thành, đúng kiểu "kẻ sĩ ch/ết vì người tri kỷ".

Ngay sau đó, Phượng Khê lại đi tìm thêm mấy kẻ khác ở tầng ba nói chuyện riêng.

Nói xong xuôi, ai nấy đều ngây ngất cho rằng: mình là tâm phúc trên đầu quả tim của Phượng Khê.

Loading...