Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 640
Cập nhật lúc: 2025-06-16 02:32:23
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
640. Cơn gió nào đưa ngươi trở lại thế?
Phượng Khê làm vậy, ngoài chuyện thu phục lòng người, thật ra còn có một dụng ý khác.
Những phạm nhân tầng ba nhà ngục này chắc chắn đều đang nghĩ xem rốt cuộc nàng đã nói gì với người ngoài. Nhưng ai cũng không dám nói thật.
Mà chính nhờ vậy, nàng mới có thể chia rẽ bọn họ, tránh để đám người này rảnh rỗi mà nghĩ ra trò quậy phá kiểu thiêu thân lao đầu vào lửa.
Đợi phạm nhân tầng ba lần lượt bị dẫn đi, Phượng Khê mới thong dong cùng đám râu ria trở về lối ra.
Bốn con Tri Chu Khư Thú có vẻ còn luyến tiếc, nàng dịu giọng dỗ dành một hồi, chúng mới chịu rời đi.
Dù lần này bị chậm trễ mấy canh giờ so với thường lệ, nhưng hai cai ngục tầng hai vẫn chẳng hé răng nửa lời.
Vẫn là câu nói cũ, bọn họ chỉ cần quan tâm nhiệm vụ có hoàn thành hay không, mấy chuyện lặt vặt khác không đáng bận tâm.
Lúc này, trong tầng ba địa lao, Nguyên Trọng lấy cớ kéo Ngưu Thụy ra một góc yên tĩnh.
Tim hắn đập thình thịch, hồi hộp đến mức tay chân cũng run.
Mấy hôm trước hắn từng hỏi Ngưu Thụy liệu có thể điều chế lại giải dược hay không, lúc đó y trả lời là không làm được.
Nhưng hôm nay Ngưu Thụy lại chủ động tìm hắn, chẳng lẽ tình thế đã xoay chuyển?
Nếu thật sự có thể làm ra giải dược, việc đầu tiên hắn muốn làm chính là xử lý cái con nhãi Phượng Khê ch/ết tiệt kia!
Hắn phải để nàng biết thế nào là "biết thế này thì chẳng làm", biết thế nào là "hối hận không kịp", là "hối hận đến mức ruột gan đều tái mét"!
Đè xuống cơn kích động, hắn hạ giọng hỏi:
"Ngươi tìm ta có chuyện gì? Có phải việc ta hỏi hôm trước đã có tin rồi?"
Ngưu Thụy không đáp mà đưa cho hắn một bình sứ nhỏ:
"Cai ngục đại nhân, có người nhờ tôi chuyển cái này cho ngài."
Nguyên Trọng nghi hoặc mở nắp bình ra, vừa nhìn thấy viên đan dược bên trong, tay đã run lẩy bẩy, suýt nữa làm rơi cả cái bình!
Hắn rút ra một viên, đưa lên mũi ngửi, giọng run run:
"Ngươi… ngươi lấy cái này từ đâu?"
Lúc này, Ngưu Thụy liền kể lại mọi chuyện một năm một mười.
Nghe xong, Nguyên Trọng cứ như bị sét đánh trúng!
"Ngươi… ngươi nói cái gì cơ? Cố Thanh Lan ở tầng hai chạy tới khu vực thú hạch màu đỏ? Nàng còn thu phục hết đám phạm nhân tầng hai? Còn thu phục cả bốn con Tri Chu Khư Thú?"
Ngưu Thụy gật đầu, còn tốt bụng bổ sung thêm:
"Thật ra đám phạm nhân tầng ba bọn ta cũng rất phục nàng. Sau này nếu còn xuống địa lao, chắc chắn sẽ tiếp tục đi theo nàng.
Còn đám Độc Xà Khư Thú kia cũng vậy, bọn chúng vẫn đang trông chờ nàng giúp tìm đồ, nên mới chưa hành động."
Nguyên Trọng tự véo đùi mình một cái, lúc này mới xác nhận bản thân không nằm mơ.
Hắn vậy mà từng có ý định trả thù cái người biến thái kia? Còn muốn cho nàng nếm mùi biết thế nào là sai trái?
Gan hắn cũng lớn thật đấy!
Đúng là không muốn sống nữa mà!
Từ nay về sau, thôi thì ngoan ngoãn nghe lời còn hơn, bằng không ch/ết lúc nào cũng không biết.
Ngay sau đó, hắn bỗng nghĩ đến một chuyện: tại sao cái người biến thái kia lại bảo Ngưu Thụy kể hết sự thật cho hắn?
Chẳng lẽ chỉ vì đưa giải dược?
Không!
Nếu nàng muốn, chắc chắn sẽ có cả trăm cách kín đáo và an toàn hơn, đâu cần làm chuyện nguy hiểm như vậy.
Nàng làm thế chỉ có một mục đích: lôi hắn xuống nước, trói hắn chặt lên con thuyền cướp biển của mình!
Biết đâu chẳng mấy chốc lại giao cho hắn một việc không thể công khai?
Hắn bất chợt nhớ lại lời Phượng Khê từng nói, rằng sau này sẽ giúp hắn thăng chức lên tận tầng chín địa lao... chẳng lẽ là thật?!
Trong khoảnh khắc, hắn cũng không biết nên vui mừng hay nên hoảng sợ nữa!
Phải mất một lúc lâu sau, Nguyên Trọng mới lấy lại tinh thần.
"Nếu sau này gặp lại Cố Thanh Lan, ngươi chỉ cần nói: ta nhận đan dược rồi, những lời khác khỏi cần nói thêm."
Ngưu Thụy gật đầu: "Vâng."
Xem ra tên Nguyên Trọng này chắc chắn đã nhận ra sự đáng sợ của cái người điên kia, hơn nữa trong chuyện này rõ ràng còn có ẩn tình sâu hơn nữa!
Cái người điên ấy quả thật lợi hại quá thể, ngay cả ngục tốt cũng bị nàng thu phục!
Chẳng mấy chốc, lại đến giờ xuống địa lao.
Đám phạm nhân tầng ba vừa truyền tống tới đã thấy lũ Độc Xà Khư Thú ở đó chờ sẵn.
Trong đôi mắt rắn dựng đứng kia đầy sát khí lạnh lẽo, nhưng bọn chúng vẫn chưa có hành động gì.
Phạm nhân đều hiểu rõ: nếu không vì bầy rắn còn trông chờ cái người điên kia giúp chúng tìm đồ, e là đã lao lên cắn cả đám rồi.
Giờ thì bọn họ chỉ còn biết chờ đợi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-640.html.]
Mà chờ đợi thì đúng là vô cùng gian nan.
Cứ chờ mãi, cuối cùng cũng thấy bốn con Tri Chu Khư Thú chở theo Phượng Khê cùng những người khác từ xa đi tới.
Phạm nhân tầng ba suýt nữa reo lên khóc vì mừng!
Ngay cả ánh mắt lạnh lẽo của bầy rắn cũng ánh lên chút nhiệt tình chưa từng có.
Phượng Khê vẫy vẫy móng vuốt nhỏ:
"Đều ở đây cả rồi à? Ai nấy cũng ổn cả chứ?"
Đám người Ngưu Thụy vội vàng chạy tới chào hỏi, bầy rắn cũng rối rít thè lưỡi, vẫy đuôi phụ họa.
Phượng Khê rất hài lòng.
Dù sao thì, cũng lễ phép đấy chứ.
Nàng tiện tay chỉ vào một con Độc Xà Khư Thú:
"Hôm nay ngươi khế ước với ta đi!"
Con Độc Xà kia do dự một chút, nhưng rồi cũng gật đầu đồng ý.
Phượng Khê chỉ nói qua loa vài câu, sau đó giống như lần trước, để Heo Vàng cùng năm cây linh căn đi tìm manh mối. Nàng cũng lượn lờ quanh quẩn xem xét xung quanh.
Chớp mắt đã qua hơn nửa ngày, vậy mà vẫn chẳng thu được gì.
Nhưng cũng không thể nói là hoàn toàn tay trắng. Heo Vàng và năm cây linh căn lại đào được kha khá rễ cây có thể dùng làm thuốc.
Trong đó còn có hai loại là nguyên liệu luyện chế Xá Miễn đan.
Xem như niềm vui bất ngờ đi.
Bầy rắn bắt đầu sốt ruột, thông qua “người phát ngôn” loài rắn bày tỏ sự bất mãn.
Kết quả... lại một lần nữa phải dâng ra năm viên thú hạch đỏ tươi thì mới được Phượng Khê tha thứ. =))))
Tuy Phượng Khê đã thành công nắm được đám rắn trong tay, nhưng trong lòng vẫn hơi bực.
Nàng còn biết bao chuyện phải làm, đâu thể mãi lãng phí thời gian ở đây tìm đồ được.
Nhưng Heo Vàng với mấy cây linh căn lại chẳng tìm được chút đầu mối nào. Vậy đến bao giờ mới mò ra được chứ?!
Hay là đi sang khu thú hạch màu trắng, bắt mấy con yêu trùng sống dưới đất về, cho chúng đào bới thử?
Có điều cách này quá tốn thời gian, mà chưa chắc đã ra được gì.
Đang lúc nàng bó tay toàn tập, thì gió nổi lên.
Hơn nữa là một trận gió lớn.
Phượng Khê đành phải dẫn theo đám phạm nhân và khư thú tìm chỗ tránh gió.
Một lúc sau, từ đằng xa có một đống cỏ lớn bị gió cuốn quay trở lại.
editor: bemeobosua
Đại Mỹ lập tức cười trên sự đau khổ của người khác:
"Chủ nhân ơi, cái bao cỏ đó nó quay lại rồi kìa! Lần này nhất định phải dạy dỗ cho ra trò mới được!"
Nhị Mỹ, Tam Mỹ, Tứ Mỹ cũng hùa theo phụ họa.
Ngay cả Mộc Kiếm cũng chen miệng một câu:
"Đúng vậy đó chủ nhân, cái bao cỏ này đã ký khế ước với ngài, tức là linh thú của ngài.
Nó dám bỏ trốn, chẳng phải là không xem ngài ra gì sao?!
Đã thế còn dám nghênh ngang quay về, chẳng khác nào đang thị uy với ngài à?!
Nhịn nhục sao được! Phải xử cho nó một trận nhớ đời mới được!"
Mộc Kiếm chen vào hoàn toàn vì muốn xem trò vui của Mật Hoan Khư Thú.
Câu nói cũ vẫn đúng: niềm vui của nó luôn được xây dựng trên sự đau khổ của người khác!
Không cách nào khác, nó chính là một thanh kiếm... rất đặc biệt!
Phượng Khê không bình luận gì, chỉ thản nhiên nhìn Mật Hoan Khư Thú càng lúc càng tiến lại gần.
Mật Hoan Khư Thú trong lòng rối như tơ vò.
Rõ ràng nó đã cố chạy rất xa rồi mà!
Nhưng mà... hôm nay gió to quá!
Thành ra mới bị thổi ngược lại, đụng phải nha đầu điên này!
Cuối cùng, thứ gì đến vẫn phải đến.
Phượng Khê cười như không cười:
"Cơn gió nào đưa ngươi về đây vậy hử?"
Mật Hoan Khư Thú lập tức nặn ra vẻ mặt ân cần:
"Là gió nhớ nàng, là gió thương nàng, là gió yêu nàng nên mới cuốn ta về đấy!"