Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 642
Cập nhật lúc: 2025-06-16 02:32:28
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
642. Có ai từng nói là ngươi… rất chó chưa vậy?!!
Mật Hoan Khư Thú rơm rớm nước mắt, nhưng bầy rắn thì lại sục sôi bất mãn.
Cái nha đầu biến thái này rõ ràng ban đầu đã hứa hẹn đàng hoàng, giờ đột nhiên trở mặt, chẳng phải đang đùa giỡn bọn chúng sao?!
Nghĩ bọn ta dễ dụ à?!
Bầy rắn rít lên phản đối, phun lưỡi liên tục như muốn biểu tình.
Phượng Khê nhíu mày, khẽ ho một tiếng.
Lập tức, bầy rắn im như gà.
Không phải vì sợ, mà vì bài học đẫm m/áu trước đó đã dạy bọn chúng rằng: tranh cãi với biến thái thì chẳng bao giờ có kết quả tốt đẹp. Đã thế còn có khi bị bắt bồi thường thú hạch!
Thấy chúng biết điều, sắc mặt Phượng Khê mới hòa hoãn đôi chút:
"Ta còn chưa nói xong, các ngươi nhao nhao cái gì?"
Nói rồi, nàng quay sang Độc Xà Khư Thú lúc nãy ăn cỏ, hỏi:
"Ngươi thấy phải ăn bao nhiêu cỏ mới đủ giúp ngươi hóa giao?"
Con Khư Thú kia ngơ ngác một chút, rồi thông qua con Đại Ngôn Xà truyền lời lại:
"Loại cỏ này tuy có thể kích phát huyết mạch, nhưng hiệu quả cực kỳ nhỏ. Ước chừng phải ba đống to như vậy mới có chút hy vọng."
Phượng Khê cong môi cười nhạt, quay sang bầy rắn:
"Nghe thấy chưa? Ba đống cỏ to đùng như vậy cũng chưa chắc đủ cho một con rắn hóa giao. Mấy đống lặt vặt này còn chưa đủ các ngươi nhét kẽ răng!
Hơn nữa, đống cỏ này cũng đâu thể để một mình con nào độc chiếm? Phải chia đều mới được.
Mà chia ra thì... ai cũng chẳng được bao nhiêu, hóa giao gì tầm này?
Cho nên, cái đống cỏ khô này, bỏ cũng chẳng tiếc!"
Bầy rắn lại bắt đầu náo loạn.
Không hóa giao thì thôi, chứ mấy cọng cỏ đó với bọn chúng tu luyện vẫn rất hữu ích! Sao lại không tiếc?! Hừ!
Nói trắng ra ngươi chính là muốn nuốt trọn một mình! Quá vô sỉ!
Phượng Khê lườm một cái, bầy rắn lập tức lần nữa ngoan ngoãn như gà con:
"Các ngươi không thể nhẫn nại chút à? Làm gì mà nóng nảy thế?
Chẳng trách các ngươi không có móng vuốt, cũng tại quá sốt ruột!
Chưa kịp mọc móng đã phá kén ra ngoài!"
Bầy rắn: “…”
Đừng có sỉ nhục rắn quá đà!
Dù bọn ta có ngủ trong trứng mười ngàn năm cũng chẳng mọc ra được móng vuốt đâu!
editor: bemeobosua
Phượng Khê lại tiếp tục:
"Ta đây nổi danh là người giữ chữ tín, đã hứa thì nhất định không đổi lời.
Sở dĩ ta nói đống cỏ này có cũng như không, là vì ta có lựa chọn tốt hơn!
Con Mật Hoan Khư Thú này đã gom được cả đống cỏ khô to như vậy, chứng tỏ nó biết nơi cỏ này sinh trưởng.
Nếu chúng ta tìm được nguyên cả vùng cỏ tươi, chứ đừng nói hóa giao, các ngươi có khi còn có cơ hội hóa rồng nữa ấy chứ..."
Bầy rắn lần này rít lên rần rần, nhưng là vì quá phấn khích!
Đúng nha!
Nha đầu biến thái này nói không sai!
Cỏ tươi chắc chắn hiệu quả cao hơn cỏ khô! Nếu tìm được một vùng rộng lớn, bọn chúng đúng là có hy vọng hóa giao!
Thậm chí có khi còn kích phát huyết mạch viễn cổ, thành giao long thì sao?!
Đến lúc đó ai còn dám gọi bọn chúng là sâu?!
Đến lúc đó... bọn chúng sẽ có móng vuốt!
Còn bên kia, Mật Hoan Khư Thú thì lại rơi vào trạng thái… cảm động trào ngược!
Nó vừa rồi còn tưởng nha đầu biến thái này có lòng tốt, không ngờ đâu nàng không cần trứng gà là vì nàng muốn... nguyên con gà mái!
Cũng may nó phản ứng nhanh, nếu đổi thành con thú nào ngu ngu một chút, chắc bị nàng lắc cho què giò!
Không đợi Phượng Khê mở miệng, nó đã hừ lạnh:
"Ngươi lần này tính sai rồi!
Nếu loại cỏ này dễ kiếm đến vậy, ta đâu cần chắt mót từng nhánh gom được có chừng này?
Nói thật nhé, đống cỏ này là di sản cha ta để lại! Ta chỉ sửa sang đôi chút thôi.
Dù vậy mà ta vẫn suýt mất mạng!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-642.html.]
Ngươi tưởng dẫn theo mấy cái bao tải rắn là đào được chắc?! Cho dù có mang theo gấp trăm lần người, cũng đừng hòng đạt được mục đích!"
Mật Hoan Khư Thú vừa dứt lời liền bị bốn con Tri Chu Khư Thú lao vào đập cho một trận như giã đậu.
"Ngươi dám nói chuyện kiểu đó với chủ nhân?! Không biết lễ độ là gì à?!"
"May mà chủ nhân còn ra sức bảo vệ ngươi, ngươi cái loại bạch nhãn thú này nên bị ném cho bầy rắn ăn mới phải!"
"Ngươi không làm được không có nghĩa chủ nhân không làm được! Trong mắt chủ nhân, chuyện khó đến đâu cũng dễ như đánh rắm!"
Phượng Khê: "..."
Phía trước nghe còn ổn, sao đến câu cuối tự nhiên nghe bầy hầy vậy trời?!!
Mật Hoan Khư Thú vừa tức vừa cuống:
“Ta nói đều là thật hết đó! Các ngươi chẳng phải chỉ biết cấp bậc cao nhất của Khư Thú là mấy con có hạch thú màu đen thôi sao?
Thực ra, sâu trong chốn tận cùng còn có một sinh vật đáng sợ đến phát khiếp! Ta thậm chí chưa bao giờ thấy được bản thể của nó!
Chỉ cần nó gầm lên một tiếng là ta muốn rớt nửa cái mạng rồi!
Vậy mà cái tổ cỏ của ta lại nằm ngay trong lãnh địa của nó đấy!
Lúc đó nhờ ta chỉ là con non, biết cách ẩn nấp, lại còn có đám cỏ cha ta để lại che chắn, ta mới vặt được chút ít mang về.
Còn mấy người á? Đi vào đó chẳng khác gì tự dắt cổ đi ch/ết!”
Nghe đến đây, cả bốn con Tri Chu Khư Thú đều đơ người.
Bầy rắn đang nghe Đại Ngôn Xà kể chuyện cũng ch/ết lặng.
Nếu lời này là thật thì đúng là không còn hy vọng gì nữa rồi.
Chưa nói tới cái sinh vật kinh khủng kia, chỉ riêng đám Khư Thú có hạch thú màu đen đã là ngọn núi lớn khó vượt qua đối với bọn chúng.
Nếu đã vậy, chi bằng quay lại cướp đám cỏ của Mật Hoan Khư Thú còn hơn!
Thế là, bầy rắn lại bắt đầu nhìn đống cỏ với ánh mắt nóng rực như lửa.
Mật Hoan Khư Thú: “…”
Hình như ta vừa tự đào hố chôn mình thì phải?
Cái miệng này của ta sao lại rẻ mạt thế không biết?!
Chỉ cần báo đại khái một chỗ nào đó rồi để tụi nó tự mò đi là được mà!
Dù sao con nhãi kia cũng sắp lên rồi, đến lúc đó ta lại tự do tung tăng!
Mật Hoan Khư Thú hận không thể tự vả cho mình hai cái móng vuốt!
Đúng là ngu quá đi mà!
Ngay lúc nó đang buồn bực muốn đ.â.m đầu vào cây ch/ết quách cho rồi, Phượng Khê chậm rãi cất tiếng:
“Cái sinh vật đáng sợ đó có thể đáng sợ tới mức nào chứ? Chẳng lẽ còn dọa người hơn cả ta?!”
Phản xạ của Mật Hoan Khư Thú phải gọi là nhanh như chớp!
Lập tức gật đầu lia lịa:
“Đúng đúng đúng! Vừa rồi ta hồ đồ, đi khen kẻ địch làm nhụt nhuệ khí của mình. Không phải ta khoe, nhưng đừng nói là cái địa quật đó, cả thế gian này chắc chắn không có ai địch lại ngài!
Chỉ tiếc là trời không đủ thấp, chứ không thì ngài đã phá nó một phát cho rồi!
Chúng ta đi nhổ cỏ thôi! Không để lại một cọng cỏ nào! Càn quét sạch trơn!”
Phượng Khê: “… Dính tới lợi ích cá nhân là lập tức khôn ra ha?!”
Tuy Phượng Khê và Mật Hoan Khư Thú diễn qua diễn lại rất hợp rơ, nhưng bầy rắn vẫn cảm thấy hy vọng mịt mờ.
Dù gì đi tìm cái bãi cỏ chưa chắc tồn tại đó, còn không bằng quay lại vặt sạch đống cỏ đang có!
Chỉ tiếc là ý nghĩ ấy rất nhanh đã bị Phượng Khê bóp ch/ết trong trứng nước:
“Các ngươi chỉ có hai lựa chọn: một là từ bỏ mộng hóa giao, ngoan ngoãn cuốn xéo! Hai là nghe ta sắp xếp, đi theo ta tìm Hóa Giao Thảo tươi!”
Bầy rắn muốn phản kháng, nhưng nhìn qua nhìn lại thực lực đôi bên, nhất là thấy Mật Hoan Khư Thú cố tình trưng móng vuốt hù dọa... thôi, lại thấy sợ.
Tụi nó tự an ủi:
Dù sao nha đầu điên này cũng sắp rời đi rồi, đến lúc đó Mật Hoan Khư Thú thành cô đơn, chúng nó quay lại úp sọt cũng chưa muộn.
Thậm chí còn không cần chia phần cho nha đầu điên nữa!
Tụi nó đúng là quá thông minh!
Rồi tụi nó nghe thấy Phượng Khê nói với Mật Hoan Khư Thú:
“Hôm nay sau khi hoàn thành nhiệm vụ săn g/iết, ngươi giao đống cỏ kia cho ta giữ, khỏi có trốn!
Yên tâm, đến lúc đó ta sẽ bảo bầy rắn canh giữ ngươi.
Nếu ngươi dám sơ sẩy nửa phân, thì bọn chúng cũng đừng mơ lấy được Hóa Giao Thảo!”
Mật Hoan Khư Thú: “…”
Bầy rắn: “…”
Cho chúng ta hỏi một câu được không? Có ai từng nói là ngươi… rất chó chưa vậy?!!